Struggling With
Mortality
Tác giả: MICHAEL SCHREINER
Nguồn: Evolution Counseling – 11/12/2018
Người dịch: HỒ TÂM ĐAN – Thạc sĩ Tâm lý, Chuyên
viên Tâm lý Trị liệu
Tất cả chúng ta đều đang phải đấu
tranh với cái chết dưới nhiều vỏ bọc khác nhau của nó nhưng hầu hết chúng ta lại
không nhận thức được đầy đủ về những tổn hại mà cuộc đấu tranh này gây ra cho
chúng ta, hay thậm chí là chúng ta còn không nhận ra được là mình đang phải đấu
tranh. Vì sao lại như vậy? Bởi nỗi lo âu hiện sinh (existential anxiety) khiến
bạn yếu mềm, đau lòng và quy phục, được khơi lên bởi viễn cảnh về cái chết xuất
hiện đột ngột trong ý thức, nên chúng ta buộc phải né tránh toàn bộ “gói hàng”
này (the whole package) dù chưa bao giờ ta mở nó ra, hoặc thậm chí là không nhìn
vào nó.
Chúng ta không phân định được đâu
là cái chết đang ngầm ẩn và đâu là cảm giác lo âu đầy đau đớn mà nó gây ra.
Thay vào đó, những gì chúng ta cảm nhận được lại là một con quái vật hiểm độc,
không mặt mũi và rất đáng sợ. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta bỏ chạy và tìm
kiếm chỗ dựa tâm linh. Chúng ta quay trở lại với những hành vi đã từng hiệu quả
để tìm thấy chút nhẹ nhõm. Chúng ta chè chén quá nhiều, làm việc quá nhiều,
dùng thuốc quá nhiều, ăn quá nhiều, xem truyền hình quá nhiều, hoặc xung đột
quá nhiều, quan hệ tình dục vô nghĩa quá nhiều, hoặc thực hiện bất kỳ hành vi
nào khác quá nhiều mà không giúp chúng ta phát triển, không hoàn thiện chúng
ta, không tạo điều kiện để chúng ta sống cuộc sống tốt nhất của mình, không khiến
chúng ta trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, nhưng hành vi đó lại phục
vụ chức năng đáng khao khát là giảm bớt cảm giác đau đớn từ nỗi lo âu hiện
sinh.
Có lẽ lý do lớn nhất khiến
chúng ta tái diễn tất cả những hành vi quá mức đó thay vì thành thật nhìn vào
nguồn gốc của sự lo âu hiện sinh, đó là: chúng ta biết rằng ở một mức độ nào
đó, nếu chúng ta thành thật đối diện, thì cái chết vẫn
là một vấn đề không có giải pháp rõ ràng (mortality is a problem without
a clear solution). Mặc dù hầu hết chúng ta đều muốn được sống, muốn được sống
mãi mãi, cái chết vẫn là định mệnh của chúng ta
(death is our destiny). Chúng ta vẫn có thể chống lại sự thật không thể thay đổi
đó bằng bất kỳ cách nào chúng ta muốn nhưng dòng chảy của thời gian vẫn cứ trôi
đi như vậy trong nhịp điệu ổn định của nó.
Có một số những biển báo (signposts)
dọc theo đường đời của chúng ta, nhắc nhở chúng ta về sự thật này, đưa viễn cảnh
của cái chết một cách tinh tế hoặc mạnh mẽ vào sự nhận biết có ý thức của chúng
ta. Sinh nhật, cái chết của những người thân yêu, chia tay, thay đổi nghề nghiệp,
chuyển chỗ ở, những thay đổi trong cơ thể, và vô số những diễn biến khác được
coi là những “sự kiện tử vong” (mortality events) khiến chúng ta ngập trong lo
âu. Trong trạng thái lo âu này và tầm nhìn phiến diện đầy tuyệt vọng mà sự lo
âu kéo theo, chúng ta rất khó tìm ra ranh giới rõ ràng, hiển nhiên, trực tiếp
giữa nỗi lo âu đau đớn của chúng ta và “sự kiện tử vong” đã gây ra nó ngay từ lúc
đầu. Tất cả chúng ta đều đang phải đấu tranh với cái chết, chỉ là không phải tất
cả chúng ta đều biết điều đó.
Điều chúng ta cần phải làm nếu
chúng ta muốn sống một cuộc sống trọn vẹn, nếu chúng ta muốn “trở thành như
cách chúng ta nên trở thành”, chính là dựa vào nỗi lo âu hiện sinh được gợi ý bởi
viễn cảnh về cái chết, thực sự hoặc mang tính tượng trưng, thay vì tiếp tục chạy
trốn khỏi nó thông qua những hành vi quá mức hay những cơ chế phòng vệ khác.
Chúng ta phải lấy hết can đảm lặn xuống biển sâu bên dưới bề mặt tâm trí để có
thể thấy rõ hơn có bao nhiêu hành vi phá hoại của chúng ta, trong khi được hợp
lý hóa bằng một số lý do chính đáng, trên thực tế là biểu hiện của một nỗ lực
tuyệt vọng để giữ viễn cảnh về cái chết trong tình trạng vô thức và để giữ cho
sự lo âu bắt nguồn từ viễn cảnh này ở một khoảng cách an toàn.
Lo âu hiện sinh
không phải là kẻ thù, mà là bạn của chúng ta. Đó là một chiếc đồng hồ báo
thức. Báo thức có thể gây khó chịu nhưng chúng tồn tại để nhắc nhở chúng ta rằng
chúng ta có một cuộc hẹn mà chúng ta cần phải giữ.
Lo âu hiện sinh là chiếc đồng hồ báo thức nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta có một
cuộc hẹn với cuộc đời, cuộc đời của chúng ta. Đó là chiếc đồng hồ báo thức nhắc
nhở chúng ta rằng có một điều gì đó đe dọa đã xảy ra với chúng ta hoặc có thể sắp
xảy ra với chúng ta và điều này đòi hỏi tất cả sự chú ý đầy quan tâm, trắc ẩn của
chúng ta ngay bây giờ. Nó đòi hỏi chúng ta hoặc là có một số thay đổi hữu ích
nhất định trong hành vi của mình, hoặc là đau buồn về những gì chúng ta đã mất
để tiếp tục với những gì chúng ta hiện có. Cho đến khi nào chúng ta còn tái diễn
các cơ chế phòng vệ ưa thích khác nhau và các hành vi quá mức của mình thay vì
thẳng thắn đối mặt và nhìn nhận cái chết vốn là căn nguyên thực sự của nỗi lo
âu hiện sinh mà chúng ta vẫn giữ nguyên, thì chúng ta vẫn ở trong trạng thái
trì trệ (stagnation), chúng ta vẫn ở trong cùng một lối mòn mà chúng ta đã tự
khắc phục trong một thời gian dài. Chúng ta sẽ không phát triển và chắc chắn
chúng ta sẽ không học được bất cứ điều gì có thể áp dụng cho cuộc sống của mình
trong tương lai. Chúng ta phớt lờ, kìm nén, phóng chiếu, đổ lỗi, gây chiến, bám
dính, truy tìm, căm ghét và tuyệt vọng. Nhưng chúng ta sẽ không phát triển.
Chúng ta có lẽ không thể thay đổi
điều không thể thay đổi, chúng ta có lẽ không thể thay đổi số phận của chúng ta
về cái chết, nhưng chúng ta có quyền tự do để trở thành phiên bản tốt nhất của
chính mình bây giờ khi chúng ta còn có cơ hội. Chính bằng cách thành thật đối mặt
với cái chết của mình, chúng ta có được động lực để quyết định sống cuộc đời tốt
nhất của mình ngay bây giờ thay vì là sau này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét