Thứ Hai, 3 tháng 1, 2022

ĐỊNH MỆNH & SỐ PHẬN - THA THỨ CHO QUÁ KHỨ CỦA CHÚNG TA, GIỮ LẤY CỘI NGUỒN VÀ CHẤP NHẬN NHỮNG GÌ CHÚNG TA ĐANG LÀ

Fate & Destiny – Forgiving our Past, Embracing Roots and accepting what IS

Tác giả: SHAVASTI (JOHN L. PAYNE) – Nhà trị liệu gốc Anh-Ấn theo Trường phái Chòm sao Gia đình (Family Constellation) của Bert Hellinger, đồng thời phối hợp với các truyền thống chữa lành cổ xưa, từ truyền thống Catholic, Zen, Sahmanism và Hindu Giáo, cho đến Y học Cổ truyền Sangoma của Phi Châu.

Nguồn: FamilyConstellations.Net, Blog - 19/11/2017

Lược dịch: BS NGUYỄN MINH TIẾN



Chúng ta được sinh ra như thế nào là định mệnh của chúng ta. Chúng ta sinh ra trong một gia đình riêng biệt, chúng ta sinh ra trong một thể xác riêng biệt. Chúng ta thuộc về một giới tính. Chúng ta là nam hoặc nữ, dị tính, đồng tính, song tính hoặc chúng ta có một số phận nào khác về định dạng giới của chúng ta, hoặc thậm chí có thể tuỳ định dạng về mặt thể chất về giới tính của chúng ta là gì, nếu chúng ta có xu hướng hoặc ngoại hình kiểu lưỡng tính (hermaphrodite or androgynous tendencies or appearance).

Hành trang thể lý mà chúng ta vốn có khi sinh ra sẽ trở thành một phần quan trọng trong định mệnh của chúng ta, đặc biệt nếu chúng ta sinh ra trong một nền văn hóa có những quy tắc cứng nhắc về vai trò của nam giới và nữ giới hoặc những quy tắc đạo đức bị bóp méo áp dụng cho những người yêu cùng giới tính. Đó là “gói hành trang” mà chúng ta nhận được, và chúng ta được trông đợi phải làm gì đó cùng với nó.


SHAVASTI (JOHN L. PAYNE


Chúng ta không chỉ có cha mẹ, mà còn có anh chị em nếu họ có ở đó, chúng ta có giới tính, và chúng ta có đất nước mà chúng ta sinh ra ở đó.

Đất nước của chúng ta là một phần của định mệnh của chúng ta và hoàn cảnh ở đất nước chúng ta cũng là một phần của định mệnh ấy. Chúng ta tiếp nhận một tôn giáo hoặc một giáo huấn về triết lý, một cách sống và một cách nhìn thế giới thông qua lăng kính và bộ lọc của nền văn hóa của chúng ta.

Chúng ta tiếp nhận một nền văn hóa. Chúng ta nhận được một bộ quy tắc, luật lệ. Chúng ta có được một tập hợp các cách thức cư xử. Những cách thức cư xử đó cũng rất quan trọng, bởi vì những gì được coi là lịch sự ở một quốc gia này lại bị coi là rất bất lịch sự ở một quốc gia khác: Chỉ điều đó thôi đã cho chúng ta biết rằng phần lớn những gì chúng ta tin tưởng đơn giản chỉ là được kế thừa (simply inherited) chứ không phải là chân lý bất biến (definitive truth). Tất cả những gì chúng ta sinh ra là một phần của định mệnh của chúng ta. Định mệnh là một điều đã được cho trước, số phận là những gì mà chúng ta làm với định mệnh đó (Fate is a given, destiny is what we do with it).

Khi nói đến việc chữa lành (healing) ở bất kỳ cấp độ nào, phẩm chất hay đức tính quan trọng nhất chính là lòng dũng cảm. Để không phải sống lại lịch sử cá nhân, gia đình, quốc gia hoặc dân tộc, chúng ta phải có can đảm đối mặt với quá khứ của mình hoặc thực sự để xem xét những gì chúng ta đang tạo ra trong hiện tại. Điều hoàn toàn cần thiết là chúng ta sẵn sàng nói và biết về sự thật tuyệt đối ấy (the absolute truth).

Nếu không có sự can đảm này để đối mặt với sự thật tuyệt đối, tất cả những phẩm chất khác mà chúng ta coi là tốt và đạo đức, chẳng hạn như tình yêu thương, sự tha thứ, sự chấp nhận, lòng khoan dung, lòng tốt, lòng bác ái và sự hiểu biết, chỉ là những trạng thái tạm thời mà không gì trong số chúng có thể tồn tại được bên trong thế giới của chúng ta, trừ khi chúng được hỗ trợ bởi lòng dũng cảm.

Tương tự như vậy, lòng dũng cảm không tồn tại trừ khi có sự sợ hãi. Sợ bị phán xét, sợ bị phơi bày, sợ bị xấu hổ và sợ mình không được bảo vệ, những nỗi sợ rất thực mà nếu chúng ta bộc lộ nó theo một cách nào đó có thể khiến chúng ta bị lu mờ và biến mất đi trong trạng thái không tồn tại (non-existence).

Nếu không có lòng dũng cảm, chúng ta chỉ có thể khuất phục trước định mệnh của mình và cho phép nó trở thành nền tảng của cuộc đời mình, quyết định kết quả của mọi mối quan hệ và trải nghiệm cuộc sống: về bản chất, giống như một thứ gông cùm hơn là một hòn đá tảng vững chắc (Chơi chữ: “like a millstone than a solid cornerstone”) để từ đó xây dựng những thứ thể hiện con người mà chúng ta thực sự là, trái ngược với cái nhìn méo mó về bản thân (distorted self-view) được tạo ra từ vết thương lòng của chúng ta.

Tuy nhiên, tất cả những khuôn mẫu sống bị giới hạn mà chúng ta trải qua thực sự đã xuất hiện từ việc chúng ta chống lại những gì đã được ban cho – đó là định mệnh của chúng ta. Vâng, điều này nghe có vẻ như là một sự mâu thuẫn. Để chúng ta phát triển định mệnh của mình thành một số phận do chúng ta lựa chọn (to evolve our fate into a destiny of our choosing), trước tiên chúng ta phải phục tùng bất cứ điều gì đã xảy ra, đối với định mệnh đã được ban cho. Chúng ta không thể chữa lành được những gì đáng lẽ không xảy ra, chúng ta chỉ có thể chữa lành những gì đã xảy ra.

Điều này có nghĩa là có đủ can đảm để ngừng chống lại những gì đang có và những gì đã có. Nó có nghĩa là có can đảm để chấp nhận mọi thứ xảy ra với chúng ta trong thời thơ ấu ngay cả khi nó có vẻ như là không công bằng hoặc sai lầm khủng khiếp. Việc cảm thấy rằng điều gì đó bất công hoặc sai trái sẽ không có sức mạnh để thay đổi thực tế những gì đã xảy ra - đơn giản là chúng ta không có sức mạnh đó.

Tuy nhiên, một mặt chúng ta có thể khao khát được chữa lành trong khi đồng thời rao giảng hoặc phàn nàn rằng điều đó đáng lẽ ra đừng bao giờ xảy ra với chúng ta, rằng điều đó lẽ ra chẳng bao giờ nên xảy ra với tôi. Một câu hỏi đầy thách thức có thể là: Tại sao không? Tại sao điều đó không nên xảy ra với bạn?

Với điều đó, tôi không gợi ý rằng bạn xứng đáng được nhận nó, yêu cầu điều đó, hoặc theo một cách nào đó là đáng được đối xử như vậy, nhưng khi chúng ta đưa bản thân mình vào trong thế giới với một thái độ rằng những điều tồi tệ sẽ không xảy ra với chúng ta, khi rõ ràng chúng ta đang có, để rồi chúng ta không thể kiểm soát được rất nhiều những sự kiện trong thế gian này, cảm giác này chỉ đơn giản là giúp cho chúng ta trở nên được tách biệt.

Bằng cách nào đó, chúng ta làm cho mình trở nên “đặc biệt” và tìm kiếm lý do tại sao điều đó đáng lẽ không nên xảy ra với chúng ta. Khi chúng ta cúi đầu với sự khiêm tốn trước những gì thực sự đã xảy ra, những gì THỰC SỰ xảy ra, với những gì đang LÀ, khi đó phần lớn đau khổ của chúng ta sẽ được giải tỏa.

Khi chúng ta không thể chấp nhận định mệnh của mình, chúng ta không thể chấp nhận chính mình. Định mệnh của chúng ta tạo thành cơ sở để hình thành nên chúng ta là ai, nó đã tạo tiền đề cho sự phát triển và hướng đi của chúng ta trong cuộc sống. Khi chúng ta lên án và chống lại định mệnh của mình, nhìn thấy bản thân mình ở trong đó, chúng ta sẽ rơi vào cái bẫy của việc không bao giờ có thể chấp nhận bản thân mình như mình đang là trong hiện tại. Luôn phải có điều gì đó để có thể tốt hơn thế và bất kể chúng ta làm được gì hoặc đạt được gì, việc đó sẽ không bao giờ là đủ.

Chúng ta đang sống trong một thế giới của những mặt đối lập, chúng ta có thăng và trầm, có trái và phải, có sáng và tối, vân vân và những bài học của cuộc sống cũng có những điều đối lập - chúng ta sống trong một thế giới có sự so sánh và ý chí tự do của chúng ta cho phép chúng ta tạo ra một cuộc sống do chính chúng ta lựa chọn.

Vì vậy, bất kể chúng ta đang đứng ở đâu trong cuộc sống, tất cả những gì xảy ra không như mong muốn đều là cơ hội để chúng ta tiến về phía trước, hướng tới những gì chúng ta muốn.

1 nhận xét:

  1. EM thật sự biết ơn thầy về bài dịch này. Nó giúp em chấp nhận định mệnh của mình hơn để tập dần chấp nhận bản thân mình hơn.

    Trả lờiXóa

HAI LOẠI HIỆU ỨNG: WERTHER VS PAPAGENO

The Two Effects: Werther vs Papageno Nguồn: Please Live Blog  - 2014   Người viết: ALEXA MOODY Người dịch: BS NGUYỄN MINH TIẾN ALEXA MOO...