Người viết: HỒ TÂM ĐAN – Thạc sĩ Tâm lý, Chuyên viên Tâm lý Trị liệu
Cảm
giác tự ti (inferiority feeling) là một khái niệm then chốt
trong Tâm lý học Cá nhân của Alfred Adler (1870-1937). Chính nhờ cảm giác tự ti
mà con người cảm nhận được sẽ thúc đẩy họ không ngừng phấn đấu để trở nên vượt
trội (striving for superiority) để phát triển chính bản thân. Tuy nhiên, càng về
sau này, thay vì là khái niệm then chốt này, thì một thuật ngữ khác là phức cảm tự ti (inferiority complex) lại
được đề cập đến nhiều hơn, và gần như trở nên gắn liền với tên tuổi của Adler.
Sự thật thú vị là, thuật ngữ phức cảm tự ti lại không phải do Adler đặt ra. Lại
thêm một điều không kém phần thú vị nữa: mặc dù thuật ngữ phức cảm tự ti không
phải do Adler đặt ra, nhưng về sau này ông thật sự đã sử dụng thuật ngữ này. Vậy
nên, vấn đề được đặt ra là, chúng ta nên hiểu như thế nào về cảm giác tự ti và
phức cảm tự ti - tự tôn trong lý thuyết của Adler?
CẢM GIÁC TỰ TI BÌNH THƯỜNG VÀ BẤT THƯỜNG
Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu
với khái niệm cảm giác tự ti. Theo
Adler, cảm giác tự ti được hiểu là cá nhân cảm
giác mình thua kém so với người khác. Lúc đầu, ông chủ yếu xem đây là cảm
giác về sự nhỏ bé và phụ thuộc mà đứa trẻ cảm nhận được trong tương tác với những
người lớn khác (lúc đầu là người cha, sau đó là mẹ, và đến các anh chị). Về
sau, những thách thức và áp lực trong đời sống hiện tại của cá nhân (những nguy
hiểm, tình huống khẩn cấp, sự thất vọng, những phiền nhiễu, mất mát, áp lực xã
hội), bao gồm luôn cả mục tiêu hướng tới hoàn thiện (goal of perfection), cũng
được ông nhìn nhận là góp phần tạo thành cảm giác tự ti ở cá nhân. Và cảm giác
tự ti này, theo ông, sẽ là động lực,
thúc đẩy cá nhân nỗ lực nhằm đặt ra mục tiêu cho bản thân và hướng tới đạt được
mục tiêu này.
Trong quá trình phấn đấu đạt mục
tiêu mà bản thân đã đặt ra, con người luôn ở trong trạng thái tinh thần phấn khích và bất an. Chỉ đến khi anh ta cảm
thấy bản thân đã đạt được sự thỏa mãn trong quá trình phấn đấu của mình, thì
anh ta mới có được cảm giác được nghỉ
ngơi, có giá trị và hạnh phúc. Và sau đó, mục tiêu tiếp theo sẽ lại đưa cá
nhân đi xa hơn. Cảm giác tự ti càng lớn, thì ham muốn phấn đấu càng mạnh mẽ và
sự phấn khích tinh thần lại
càng mãnh liệt hơn. Cảm giác tự ti này
là bình thường, chính nhờ cảm giác này đã thúc đẩy sự phát triển của nhân
loại.
VẬY KHI NÀO THÌ CẢM GIÁC TỰ TI NÀY TRỞ NÊN BẤT THƯỜNG?
Đó là khi có sự gia tăng quá mức của cảm giác tự ti ở
cá nhân. Khi đó, cảm giác tự ti thay vì là nguồn động lực thúc đẩy cá nhân phấn
đấu, thì lại trở thành gánh nặng ngăn cản cá nhân phát triển. Khi có cảm giác tự
ti gia tăng bất thường, cá nhân vẫn có thôi thúc phấn đấu để bù đắp cho cảm
giác tự ti của bản thân. Tuy nhiên, trong quá trình phấn đấu, họ bị công kích
nhiều hơn bởi những khó khăn của cuộc sống và luôn cảm thấy như thể họ đang sống
ở trong một đất nước thù địch. Tranh đấu, do dự, dừng lại, trốn tránh, họ bận rộn
với chính con người mình hơn là với người khác, do đó họ ích kỷ, thiếu suy xét,
thiếu quan tâm đến xã hội, lòng dũng cảm và sự tự tin vì họ sợ thất bại hơn là
mong muốn thành công. Có thể nói, họ phấn
đấu chủ yếu là vì để bảo vệ bản thân hơn là vì để phát triển bản thân.
Đối với những cá nhân này, cảm
giác tự ti được xem là một dấu hiệu của sự yếu đuối, thậm chí là đáng xấu hổ, vậy
nên họ có xu hướng che giấu nó. Nỗ lực
che giấu có thể lớn đến mức bản thân họ có thể không còn nhận thức được sự tự
ti của mình và quá trình phấn đấu để vượt trội có thể xảy ra một cách hoàn toàn
tự động, thoát khỏi sự chú ý của chính họ. Nhưng phải nhấn mạnh là sự phấn đấu
vượt trội này chỉ là để trấn an bản thân họ, nó không giúp họ hướng đến sự phát
triển thực sự.
THUẬT NGỮ PHỨC CẢM TỰ TI - TỰ TÔN
Như vậy, Adler vốn chỉ nói về cảm
giác tự ti bình thường và bất thường, mà không hề đề xuất ý tưởng về phức cảm tự
ti. Theo Oliver Brachfeld, Adler chưa bao giờ sử dụng thuật ngữ này mãi cho đến
năm 1926, trong chuyến đi thuyết trình đầu tiên ở Hoa Kỳ, ông nhận ra ông đã được
gọi là “cha đẻ của phức cảm tự ti và tự tôn”. Về sau, Adler cũng đã sử dụng thuật
ngữ này trong các tác phẩm của mình, ban đầu ông đã sử dụng nó như một từ đồng
nghĩa với cảm giác tự ti nói chung, bình thường cũng như bất thường. Phải mãi đến
những năm cuối đời, đặc biệt là trong tác phẩm sau cùng được xuất bản của
Adler, What Life Should Mean to You,
ông mới xác định rõ sự khác biệt giữa cảm giác tự ti và phức cảm tự ti.
Theo Adler, ở một mức độ nào
đó, tất cả chúng ta đều có cảm giác tự ti, vì chúng ta đều thấy bản thân đang ở
một vị trí mà mình muốn cải thiện. Nếu chúng ta giữ được sự can đảm của mình,
chúng ta sẽ bắt đầu tìm cách thoát khỏi cảm giác này bằng cách trực tiếp, thực
tế và thỏa đáng – chính là cải thiện hoàn cảnh. Con người không thể chịu đựng cảm
giác tự ti quá lâu; anh ta sẽ cảm thấy bản thân được thôi thúc phải hành động.
Tuy nhiên, trong trường hợp cá nhân không
đủ can đảm, anh ta không cảm thấy rằng những nỗ lực thực tế của anh ta thực
sự có thể cải thiện tình hình. Lúc này anh ta vẫn không thể chịu đựng được cảm
giác tự ti của mình, nên sẽ đấu tranh để thoát khỏi nó. Mục tiêu của anh ta vẫn
là “vượt qua những khó khăn”, nhưng thay vì vượt qua những trở ngại, anh ta sẽ
cố gắng tự thôi miên mình để cảm thấy bản
thân vượt trội. Trong khi đó, cảm giác tự ti của anh ta sẽ càng tích tụ, vì
hoàn cảnh tạo nên cảm giác tự ti vẫn không thay đổi. Sự khiêu khích vẫn còn đó.
Mỗi bước đi của anh ta sẽ chỉ càng đi xa hơn vào sự tự lừa dối (self-deception),
và mọi vấn đề của anh ta sẽ lại dồn ép anh ta ngày càng cấp bách hơn. Cảm giác
tự ti thực sự vẫn còn đó. Vẫn luôn là cảm giác tự ti cũ bị khiêu khích bởi những
tình huống cũ. Cảm giác tự ti lúc này sẽ dần trở thành một dòng chảy ngầm trong
đời sống tâm trí của anh ta. Trong trường hợp này, chúng ta đang thực sự nói về
phức cảm tự ti “cảm giác”. Như vậy,
phức cảm tự ti “cảm giác” được Adler sử dụng với ý nghĩa chỉ sự gia tăng bất thường của cảm giác tự ti,
cũng chính là cảm giác tự ti bất thường mà trước đó Adler đã đề cập. Nhưng trong
tình huống này, phức cảm liệu có phải
là một từ phù hợp để mô tả cảm giác tự ti tràn ngập toàn bộ nhân cách của con
người như vậy không? Rõ ràng, nó còn hơn cả một phức cảm, nó gần như là một “căn
bệnh” có mức độ tàn phá khác nhau trong các trường hợp khác nhau.
Phức cảm tự ti còn được Adler
dùng với một ý nghĩa khác, để phân biệt với cách hiểu trên, cách hiểu này sẽ được
gọi là phức cảm tự ti “triệu chứng”.
Phức cảm tự ti “triệu chứng” được hiểu là cách
mà một cá nhân tự thể hiện với bản thân và với người khác rằng anh ta không có
đủ khả năng để giải quyết một vấn đề đang tồn tại, theo một cách có ích cho xã
hội. Cá nhân có phức cảm tự ti “triệu chứng” sẽ có những kiểu tư duy, cảm
xúc và hành động không ngừng đưa mình đi đến thất bại. Cách dùng này không biểu thị về sự gia tăng cảm giác tự ti, mà là hậu
quả của sự gia tăng đó. Và đây là kiểu tự ti duy nhất mà cá nhân hoàn toàn
nhận thức được, vì chính anh ta không ngừng tạo ấn tượng cho người khác và bản
thân về khuyết điểm của mình. Anh ta dùng sự yếu kém thực sự hoặc giả định này
như một cái cớ để thu rút hoặc nhận được đãi ngộ đặc biệt nào đó.
Phức cảm tự tôn cũng là một hậu
quả của sự gia tăng cảm giác tự ti. Adler xem phức cảm tự tôn là một hình thức
bù đắp sai lầm cho sự gia tăng cảm giác tự ti. Phức cảm tự tôn (superiority complex) là một trong những cách là một người có phức cảm tự ti “cảm giác” có thể sử
dụng để thoát khỏi những khó khăn của mình. Anh ta cho rằng anh ta là người vượt
trội trong khi không phải thế, và thành công giả tạo này bù đắp cho anh ta tình
trạng kém cỏi mà anh ta không thể chịu đựng được. Người có phức cảm tự tôn
muốn giải quyết các vấn đề của cuộc sống theo cách nhằm đạt được ưu thế cá nhân
mà không cho thấy có sự quan tâm về mặt xã hội (social interest).
Như vậy, theo Adler thì phức cảm
tự ti “cảm giác” chính là cảm giác tự ti gia tăng bất thường. Và hậu quả của sự
gia tăng này hoặc là dẫn đến cá nhân tự thu rút, liên tục thể hiện sự yếu kém của
bản thân, hoặc tự cho rằng bản thân vượt trội hơn so với thực tế. Cảm giác tự
ti vốn là điều bình thường, đóng vai trò là tác nhân kích thích sự phát triển ở
con người. Nó chỉ trở thành bệnh lý khi nó lấn át cá nhân và không kích thích
anh ta hoạt động có ích, khiến anh ta đình trệ và không thể phát triển.
Đến đây, có lẽ có một vài câu hỏi
có thể được đặt ra để thay cho lời kết:
Thuật ngữ phức cảm tự ti – phức
cảm tự tôn liệu có đại diện cho bất kỳ một đóng góp mới nào cho Tâm lý học Cá
nhân của Adler hay không?
Chỉ cho một người thấy rằng họ
đang đau khổ vì cảm giác tự ti của bản thân liệu có giúp đỡ gì được không?
Khi vấn đề không phải là cảm
giác tự ti, mà là mức độ và cách mà cá nhân lý giải về cảm giác này, vậy chúng
ta cần lưu tâm điều gì trong lúc giúp đỡ cho thân chủ?
Tài liệu tham khảo:
Adler, A. (1956). Тhe individual psychology of Alfred Adler: A
systematic presentation in selections from his writings (HL Ansbacher &
RR Ansbacher, Eds.) New York.
Brachfeld, O. (2013). Inferiority
feelings: In the individual and the group. Routledge.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét