Conseils aux parents d'ados en crise
Tác giả: DELPHINE FARGEON
Nguồn: Psychologies –
28/9/2021
Người dịch: HỒ NGỌC XUÂN
PHƯƠNG – Cử nhân Tâm lý, Chuyên viên Tâm lý Học đường
Có một đứa con ở nhà đang trong giai đoạn “khủng hoảng”của tuổi vị thành niên quả thật không phải là
điều dễ dàng, thậm chí đôi khi có thể dẫn đến sự đau khổ của cả gia đình. Các bậc
cha mẹ thường bất lực khi đối mặt với thái độ mới và có tính xâm lấn này của trẻ.
Đối với cha mẹ, sẽ là khó khăn khi cha mẹ đón nhận
sự đau khổ này với sự nhìn nhận muộn màng. Thật vậy, việc
xác định sự giúp đỡ mà chúng ta có thể mang đến cho những đứa con vị thành niên
đang có nhu cầu tồn
tại, sẽ phụ thuộc vào khả năng nhìn nhận lại tình hình, bởi vì chúng ta có thể
bị xâm chiếm bởi sự đau khổ của trẻ một cách rất thường
xuyên.
Trước tiên, bạn cần phải vững tin
trong vai trò làm cha mẹ. Nhà phân tâm học J.D Nasio khẳng định: “Hành động của tôi có hiệu quả hay không thì tuỳ thuộc vào cảm nhận về việc tôi đã làm vai trò cha mẹ đủ tốt hay
chưa (...), khi tôi càng cảm thấy hòa hợp với vai trò mà tôi đảm nhận trước mặt
con, thì tôi sẽ càng
có cơ hội để giúp đỡ con hòa hợp với chính
mình.”
Những người trẻ sẽ cảm thấy có sự an
toàn đủ đầy với điều kiện là cha mẹ của họ cũng hài hoà với vai trò làm cha mẹ của mình.
Không gì tồi tệ hơn khi một thiếu niên
cảm thấy rằng cha hoặc mẹ của mình đang dao động.
Trong thời kỳ “khủng hoảng vị thiếu niên”, người trẻ đôi khi chọn những phương thức đáng ngạc nhiên để
tồn tại. Chúng ta cần phải
cung cấp cho trẻ những
phương thức khác phù hợp hơn
nhưng đồng thời chúng ta cũng phải tôn trọng những cách mà trẻ đã chọn (nếu những
điều này không gây nguy hiểm cho chính bản thân trẻ hoặc cho người khác). Bạn có thể làm những cách khác
nhau như: Hỏi ý kiến của con bạn về các chủ đề
khác nhau, cho trẻ có những quyết định,
đồng ý cho trẻ một không gian mới,
một không gian để trẻ có thể “lớn”.
Bạn luôn phải sẵn sàng để trò chuyện với
con bạn và đây là một việc không thể thiếu.
Tuy nhiên, người vị thành niên luôn cần có
một giới hạn để có thể cảm thấy an toàn,
một sự phân định rõ ràng giữa các không gian. Tránh đặt mình vào vị thế trở
thành bạn, một người bạn thân với con mình, khi mà trẻ không thể chia sẻ tất cả mọi thứ với cha hoặc mẹ của mình. Giai đoạn khủng
hoảng bản sắc này (de
crise identitaire), một giai
đoạn “giao thời”, đòi hỏi bạn phải
cho con của mình khoảng không gian riêng,
hay nói cách khác là cho trẻ có một “khu vườn bí mật” (jardin
secret) của riêng mình. Vậy nên sẽ rất
bình thường khi trẻ không kể cho bạn
nghe tất cả mọi thứ của mình và việc bạn khăng
khăng “đòi muốn biết” sẽ thể hiện sự không tôn trọng không gian riêng của con bạn. Lúc này trẻ cũng cần sự định
vị bản thân ở những vai trò khác nhau trong thế hệ khác nhau của gia đình, vì vậy
cha mẹ không thể trở thành “bạn của con” được.
Trong trường hợp cha mẹ chưa thật sự kết
thúc tuổi vị thành niên của chính mình thì sự phân định
này có thể sẽ trở nên mong manh.
Việc chấp nhận rằng con bạn lớn lên,
tách rời và trở nên độc lập có thể là một nhiệm vụ khó khăn tùy thuộc vào lịch
sử của mỗi bậc cha mẹ và khả năng vượt qua vấn đề chia xa về mặt tâm lý của họ (séparation psychique).
Sự can thiệp của bạn với những vấn đề
khủng hoảng của trẻ cũng liên quan đến việc phân định giữa hành động của trẻ và con người của trẻ. Khi bạn nhận xét
một hành động của trẻ, điều thiết yếu ở đây là bạn không nên hạ thấp trẻ bởi những
gì trẻ làm: tránh dùng cách diễn tả “con là một...” khi bạn nhận xét dựa trên
hành vi của trẻ. Một con người không bao giờ nên bị hạ thấp bởi chính hành động
của anh ta. Do đó, bạn chỉ nên lên án một hành động
chứ không nên lên án cả con người, đặc biệt nhất là ở tuổi vị thành niên vì trẻ cực kỳ nhạy cảm với câu hỏi Tôi là ai...
Khả năng đàm phán (capable de négocier) là quan trọng hơn
bao giờ hết với thanh thiếu niên. Quá cứng nhắc sẽ dẫn đến khủng hoảng gia tăng,
quá chiều chuộng sẽ dẫn đến cảm giác bất an và chểnh mảng, thậm chí là không
quan tâm đến trẻ.
Do đó, vấn đề ở đây là tìm kiếm sự dung
hòa giữa tính kiên quyết và sự am biết.
Sự can thiệp bởi bên thứ ba thường sẽ
đem lại lợi ích khi có một xung đột giữa bạn và con của bạn: những người ấy có thể là ông, bà, cô, dì, chú, bác, hoặc một người bạn
thân. Bên thứ ba có vai trò là người hòa giải và sẽ giúp bạn thoát khỏi cảm
giác bản thân đang bị mắc kẹt bởi một cuộc xung đột ngày càng bế tắc và ngày
càng gia tăng. Bên thứ ba này phải là một người được trẻ đánh giá cao, và cho trẻ sự tin tưởng.
Sự can thiệp của một nhà tâm lý trị liệu
có thể là chính đáng tùy thuộc vào tình huống, và các dấu hiệu biểu hiện của trẻ.
Trong trường hợp này, cần có được sự đồng thuận của người vị thành niên, nếu không, liệu pháp có
thể sẽ không hiệu quả. Nếu trẻ từ chối đi đến
nhà tâm lý, bạn
phải giải thích cho trẻ hiểu rằng có thể
hiện tại trẻ không muốn đi
nhưng tình trạng của trẻ thì đòi hỏi trẻ phải làm điều đó.
Tuy nhiên, việc áp đặt có vẻ sẽ phản tác dụng.
Cuối cùng, sẽ có lúc cha mẹ cũng cần đến sự tư vấn của một
nhà tâm lý trị liệu để bày tỏ những khó khăn của mình và nhận lợi ích khi được hướng dẫn về việc làm cha mẹ.
Kiên nhẫn là một yếu tố quan trọng khi
bạn là cha mẹ của những đứa
con ở tuổi vị thành niên: Tuổi trẻ là phải
trải qua (il faut
que jeunesse se passé) – Một câu nói vốn rất phổ biến!
Tóm lại, chấp nhận tuổi vị thành niên của chúng
như chúng vốn có, ngay cả khi trẻ không giống như
những gì bạn đã tưởng tượng và kỳ vọng, điều đó sẽ
cho con bạn thấy bạn thật sự
yêu trẻ cho dù trẻ thế nào đi nữa, và trẻ có hệ giá trị của
riêng mình, mà hệ giá trị
này sẽ mang lại cho trẻ sự tự tin để thoát khỏi sự khủng hoảng này nhanh chóng hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét