“Providing Mental Health Services to Clients in Crisis or
Disaster Situations”
Tác giả: HOWARD B.
SMITH
Nguồn: Hội Tham vấn Hoa Kỳ (ACA)
Người dịch: BS NGUYỄN
MINH TIẾN
Có nhiều yếu tố ảnh hưởng trên
cách một cá nhân đáp ứng với khủng hoảng hoặc thảm hoạ. Năm 1995, Hội Chữ Thập
Đỏ Hoa Kỳ đã xác định một số yếu tố như thế theo nghĩa rộng. Họ lưu ý rằng bản
chất của sự kiện tự nó cũng là một trong số các yếu tố. Sự kiện đó do con người
gây ra hay có nguồn gốc từ thiên nhiên? Sự kiện xảy ra vào thời điểm nào trong
ngày? Việc đó xảy ra có gì báo trước hay không? Nó kéo dài bao lâu? Đây là những
câu hỏi cần được đặt ra để có thể thực hiện một đánh giá tổng thể cho các đáp ứng
của đương sự.
Một yếu tố khác có ảnh hưởng
trên cách thức đáp ứng với khủng hoảng hoặc sang chấn đó là chính bản thân con
người của đương sự. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, đương sự có tình trạng sức
khoẻ thể lý và cảm xúc như thế nào? Đang có sẵn loại dịch vụ hỗ trợ nào tại chỗ?
Đương sự có tiếp xúc với khủng hoảng hoặc thảm hoạ nào khác trước đó hay không?
Các yếu tố nhân khẩu học mô tả về đương sự, ví dụ: tuổi tác, khả năng về thể lý,
điều kiện tài chính, và các chủ đề về tính khác biệt, đa dạng (diversity). Các
yếu tố này cũng phải được đánh giá.
Các yếu tố khác có ảnh hưởng
trên cách thức đáp ứng với khủng hoảng hoặc thảm hoạ phải được xem xét dựa vào
tính chất của cộng đồng nơi xảy ra vụ việc. Lĩnh vực quan tâm này nêu ra những
câu hỏi liên quan đến mật độ dân cư, số lượng đã và có thể chịu tác động của sự
kiện, tình hình chính trị tại cộng đồng đó, quy mô của cộng đồng là lớn hay nhỏ,
các nguồn lực đáp ứng sẵn có và lịch sử đặc thù của cộng đồng đó trong việc đáp
ứng với các thảm hoạ có trước đó.
Do có những thể loại chung về
phản ứng và các yếu tố ảnh hưởng này, việc đánh giá chính xác tình trạng của thân
chủ trong khủng hoảng hoặc thảm hoạ là điều vô cùng quan trọng. Myer (2001) đã
phân biệt 5 cách tiếp cận để đánh giá.
Đầu tiên là cách “đánh giá theo
kiểu chẩn đoán” (diagnostic assessment), cách này tìm kiếm sự hiện diện của những
triệu chứng (symptom) để gợi ý về một bệnh lý hoặc một rối loạn có thể có. Cách
thức tiếp cận này có thể xem là theo “mô hình y khoa” (medical model).
Thứ hai là “tiếp cận trắc nghiệm
tiêu chuẩn hoá” (standardized testing assessment), cách này bao gồm một tiến
trình sử dụng phối hợp những loại trắc nghiệm đã được tiêu chuẩn hoá và thiết lập
một hồ sơ (profile) nhằm xác định những điểm mạnh và/hoặc những điểm yếu của
đương sự. Một tên gọi khác cho cách này là “tiếp cận tâm lý học” (psychological
approach).
Thứ ba là cách “đánh giá triệu
chứng” (symptom assessment), cách này đơn thuần nhằm xác định những triệu chứng
cần đến những đánh giá và điều trị xa hơn, thường có tính chất để sàng lọc các thân
chủ và thường chỉ cần thực hiện trong một vài phút.
Thứ tư là cách “đánh giá lịch sử
về tâm lý” (psychological history assessment). Cách này nhằm mô tả lịch sử về
các mặt phát triển, tâm lý và xã hội (developmental, psychological, and social
history) của thân chủ và được áp dụng nhiều nhất để giúp cho người cung ứng dịch
vụ có thể hiểu được thân chủ trong bối cảnh môi trường sống của họ từ một nhãn
quan về tâm lý. Cách tiếp cận này có thể gọi là “mô hình công tác xã hội”
(social work model).
Thứ năm, Myer mô tả về cách “đánh
giá khủng hoảng” (crisis assessment), cách này tập trung vào việc đánh giá thân
chủ cả về mức độ vận hành chức năng lẫn
khả năng thu thập thong tin liên quan đến tình huống khủng hoảng hoặc thảm hoạ
nhằm giúp thân chủ huy động các nguồn lực của mình để có thể vượt tình trạng khủng
hoảng tức thời. Điều làm cho mô hình này trở nên độc đáo đó là cả 4 loại tiếp cận
trước đều được áp dụng để đưa ra những khuyến cáo cho tương lai. Cách đánh giá
khủng hoảng thì lại thu thập thông tin để có thể được sử dụng tức thời bởi
thân chủ.
Cách đánh giá khủng hoảng phải
liên tục theo dõi các phản ứng của thân chủ để xác định cần can thiệp khủng hoảng
ở mức độ như thế nào. Cũng có thể hiểu rằng sự hiểu biết có được từ mô hình đánh
giá này nên được thực hiện trước và dung nó để hướng dẫn cho các nỗ lực của
chuyên viên sức khoẻ tâm thần trong việc thúc đẩy sự thay đổi nơi thân chủ
(Collins & Collins, 2005). Trong can
thiệp khủng hoảng, tính cấp bách của việc đánh giá nhanh và chính xác phải được
ưu tiên hàng đầu. Một người cung ứng dịch vụ sức khoẻ tâm thần thường phải đánh
giá phản ứng của một thân chủ và khởi đầu việc trị liệu như một việc được tính
bằng từng phút (Myer, 2001). Một sự đánh giá sai có thể khiến sự hỗ trợ không
hiệu quả và thậm chí còn làm trầm trọng thêm tình trạng của thân chủ (Hoff,
1995; James & Gilliland, 2005).
Myer (2001) lưu ý rằng các
chuyên gia sức khoẻ tâm thần cũng có nhiều rủi ro trong việc đưa ra những quyết
định đánh giá sai do bởi tính chất của kiểu thảm hoạ (disaster setting). Bị xao
nhãng bởi những yếu tố môi trường xung quanh cũng như hàng khối những nhu cầu cần
hỗ trợ của rất nhiều thân chủ có thể khiến cho chuyên viên bị mất tập trung vào
thân chủ mà mình đang trực tiếp đánh giá. Vị chuyên viên cũng có thể bị rơi vào
một cạm bẫy là “phải nghe chính xác cùng một vấn đề rất rất nhiều lần” và vì thế
dễ đưa ra những cách thức trị liệu “được định trước” (preordained treatment) đi
ngược lại những gì được nghe thấy thực sự từ thân chủ cụ thể ấy. Chuyên viên
cũng có thể bị quá sức khi đứng trước tình thế và những nhu cầu to lớn đến mức
không thể tự nhận biết được những giới hạn về năng lượng và khả năng tập trung
của mình nữa. Ngoài ra, luôn luôn phải nói đến một chủ đề đó là: có những
chuyên viên sức khoẻ tâm thần ít được huấn luyện về can thiệp khủng hoảng.
Đón
xem tiếp Kỳ 3