Nguồn: Play Therapy
Tác giả: Virginia Axline
Trích đoạn từ
Phần 2: Liệu pháp Chơi không hướng dẫn - Tình huống và Người tham gia; Chương 5: Nhà trị liệu
Người dịch:
ÔN BÍCH NGỌC - Thạc sĩ Tâm lý, Chuyên viên Tâm lý Học đường
ĐẶNG THỊ THANH TÂM - Cử nhân Tâm lý, Chuyên viên Tâm lý Học đường
Virginia Mae Axline (1911-1988) là một tâm lý gia Hoa Kỳ, là một trong số những người tiên phong trong việc áp dụng Liệu pháp Chơi nhằm hỗ trợ cho những trẻ em có vấn đề khó khăn về tâm lý. Các tác phẩm nổi tiếng của bà là "Dibs in Search of Self" và "Play Therapy". Từ thập niên 1940s, bà bắt đầu phát triển "Liệu pháp Chơi Không hướng dẫn" (còn có thể dịch là "LP Chơi phi định hướng" - "Non-Directive Play Therapy), trong đó vận dụng các nguyên lý của cách tiếp cận nhân vị trọng tâm của Carl Rogers làm nền tảng cho cách trị liệu của mình. Dưới đây là phần nói về phẩm chất của nhà trị liệu.
Phần 1
Ở cùng với đứa trẻ trong phòng chơi, không phải là người giám sát hay giáo viên cũng không phải là người thay thế phụ huynh, mà là một nhà trị liệu. Những mô tả dưới đây sẽ nói về những phẩm chất về nhân cách và cách thức hiện diện của một nhà trị liệu vào mối quan hệ trị liệu trong quá trình chơi không hướng dẫn.
Vai trò của nhà trị liệu, mặc dù
không hướng dẫn, vẫn không đóng vai trò thụ động, mà là một vai trò đòi hỏi sự
tỉnh táo, nhạy cảm và luôn đánh giá cao những gì trẻ làm hoặc nói. Nó kêu gọi sự
hiểu biết và quan tâm thực sự của nhà trị liệu đến đứa trẻ. Nhà trị liệu phải cho
phép và chấp nhận trẻ mọi lúc. Những thái độ này dựa trên triết lý về các mối
quan hệ của con người, nhấn mạnh tầm quan trọng của cá nhân như một con người
có khả năng, đáng tin cậy, người có thể nhận thức được trách nhiệm đối với
chính mình. Do đó, nhà trị liệu tôn trọng đứa trẻ. Họ đối xử với trẻ bằng sự
chân thành và trung thực. Không dễ cáu giận cũng không phân tích chi tiết – nhà
trị liệu giữ cung cách cư xử nhẹ nhàng của mình khi tiếp xúc với trẻ, thẳng thắn
và cảm thấy thoải mái khi có mặt của đứa trẻ.
Nhà trị liệu không cần tỏ ra là một
người hiểu biết tất cả, không nên hối thúc hoặc thiếu kiên nhẫn với trẻ, không
nhanh chóng làm giúp trẻ mọi việc, điều đó sẽ ngụ ý rằng mình thiếu lòng tin về
khả năng tự chăm sóc bản thân của trẻ. Họ không bao giờ chế nhạo trẻ - có thể cười với trẻ, nhưng không bao giờ cười
nhạo đứa trẻ. (Nguyên văn: “She never
laughs at him - with him, sometimes but never at
him.”)
Nhà trị liệu phải thật sự kiên nhẫn
và có khiếu hài hước, điều này khiến trẻ thư giãn, cảm thấy thoải mái và khích
lệ trẻ chia sẻ về thế giới nội tâm của trẻ với họ.
Nhà trị liệu là người trưởng thành,
hiểu được trách nhiệm của mình, khi được giao phó đảm nhận làm việc với một đứa
trẻ. Họ duy trì thái độ chuyên nghiệp với công việc và không tiết lộ bí mật của
trẻ với phụ huynh, giáo viên hoặc bất kì ai khác tò mò về những gì trẻ nói và
làm trong suốt phiên trị liệu. Đó thực sự là thời gian của trẻ, và duy trì
nguyên tắc bảo mật về những gì trẻ nói và làm trong suốt phiên làm việc là
nguyên tắc nghiêm ngặt nhất cần được tuân thủ.
Nhà trị liệu phải thích trẻ em và thực
sự biết về trẻ. Sẽ là một thuận lợi cho nhà trị liệu nếu họ có một vài kinh
nghiệm cá nhân với trẻ em bên ngoài tình huống trị liệu, điều đó giúp họ có hiểu
biết và kiến thức về thế giới của trẻ bên ngoài phòng làm việc.
Tuổi tác và vẻ bề ngoài của nhà trị
liệu dường như không quá ảnh hưởng. Giới tính của nhà trị liệu cũng không quan
trọng. Nhà trị liệu là nam hay nữ cũng đều có thể thành công khi làm việc với
trẻ em. Yếu tố quan trọng cần được xem xét đó là thái độ ngầm ẩn của nhà trị liệu
đối với trẻ và đối với việc trị liệu trong tâm trí của họ.
Đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm với sự chân
thành của người lớn. Trẻ có thể nhanh chóng nắm bắt được sự thiếu nhất quán giữa
thái độ và hành vi của người lớn. Do đó, có vẻ như lời khuyên cho các nhà trị
liệu là nên làm rõ thái độ của mình đối với quá trình trị liệu và sau đó tiến
hành một cách nhất quán và trung thực.
Bằng nhiều cách khác nhau, một nhà
trị liệu “tốt” cũng giống như một giáo viên được yêu thích. Thông thường, một
giáo viên được yêu thích đã đạt được ưu tiên đó vì cơ bản ở thái độ của họ đối
với học sinh của mình – một thái độ xem trọng sự tử tế kèm theo nguyên tắc đặt
trách nhiệm và sự tin tưởng vào học sinh. Người giáo viên hoặc nhà trị liệu
thành công đều có thể là trẻ hoặc già, diện mạo xinh đẹp hoặc không, trang phục
lịch sự hoặc thoải mái, nhưng thái độ với trẻ luôn là sự tôn trọng và chấp nhận.
Nhà trị liệu không thể giả tạo những
thái độ này. Chúng phải là một phần thiết yếu trong nhân cách của nhà trị liệu.
Chỉ cho đến khi nhà trị liệu hoàn toàn nhận ra tầm quan trọng của việc thực sự
chấp nhận người khác một cách trọn vẹn và thật sự hiểu về tất cả những hàm ý của
thuật ngữ này, nhà trị liệu mới có thể dễ dàng cho phép đứa trẻ có thể là chính
mình, có thể thể hiện bản thân một cách đầy đủ, và họ có thể chấp nhận đứa trẻ
mà không phán xét.
Đón xem tiếp Phần 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét