Người viết: HOÀNG ANH – Sinh viên Tâm lý Năm thứ 4 – ĐH Sài Gòn; Tham gia sinh hoạt chuyên môn tại Trăng Non trong các nhóm sáng tạo nghệ thuật, tâm kịch và kỹ năng tham vấn cơ bản.
Bài viết từ một góc nhìn riêng của tác giả khi nghĩ suy về sự mất mát người thân trong một hoàn cảnh khi mà những nghi thức đưa tang kiểu truyền thống không thể được thực hiện trọn vẹn theo thông lệ.
Trước khi đại dịch đến, ta có thể đến bệnh
viện chăm sóc cho người mẹ già của ta lần cuối
Trước khi đại dịch đến, ta có thể được
nhìn khuôn mặt của ai đó vài lần trước khi họ trở về với đất mẹ
Trước khi đại dịch đến, một đám tang có
thể diễn ra “thuận lợi theo thông lệ” là điều mà những người ở lại luôn mong muốn
Trước khi đại dịch đến, có ai đó mất
đi, một loạt những nghi thức sẽ được diễn ra một cách tự động và được hướng dẫn
cho những người ở lại để giúp họ vượt qua giai đoạn mất mát
Nay đại dịch đến, những điều như thế dường
như là không thể… với ta… vào lúc này…
Mất người thân trong bối cảnh dịch bệnh
Sự đau buồn, nhớ thương của một người
khi người thân của họ vừa qua đời là một phản ứng tự nhiên mà ta thường quan
sát được. Bên cạnh đó, mỗi người có một khả năng thích ứng khác nhau trước tình
huống mất mát này. Không một mốc thời gian cụ thể nào quyết định rằng liệu họ
đã vượt qua được sự mất màt này hay chưa.
Tuy nhiên, trong đại dịch, có những yếu
tố rất đặc thù có thể làm trầm trọng thêm những trải nghiệm đau buồn này mà ta
cần phải để ý tới.
Một trong những yếu tố có thể kể đến,
đó là sự cách
ly.
Người thân của bạn bị nhiễm bệnh và bệnh
tình trở nặng tại nơi điều trị, còn bạn thì phải ở nhà, không được đến chăm
sóc. Sự cách ly ở đây không chỉ là về mặt địa lý, mà còn là về mặt tinh thần.
Những xúc chạm cơ thể, những biểu cảm trên khuôn mặt, những lời cần nói, những
cử chỉ quan tâm không lời… tất cả đều trở nên xa xỉ vào thời điểm này. Những kết
nối giữa người ra đi và người ở lại bị đứt đoạn, cả hai phía đã không thể có dịp
bắt lấy những thông điệp mà người sắp ra đi muốn truyền đạt cho người ở lại… di
chúc, những lời trăn trối…
Những người có liên quan xung quanh, những
cô, dì, chú, bác, những người hàng xóm, bạn bè… có thể cả những nhân viên dịch
vụ mai táng… nhiều khả năng sẽ không hiện diện ở nhà của bạn, thậm chí không thể
ở gần bạn vào lúc đó. Khi một người mất đi, bạn cần có một cảm giác về sự hiện
diện của những người còn lại để giữ cho tâm trí của bạn không gục ngã trước nỗi
cô đơn và khoảng trống để lại. Nhưng vào một thời khoảng như thế này, sự cách
ly có thể khiến bạn cảm thấy bất lực và tự cô lập bản thân mình vào lúc mà điều
bạn cần nhất là một sự kết nối...
Một yếu tố “cũ” nhưng chưa bao giờ là
“cũ”, đó là bối
cảnh.
Bối cảnh diễn ra cái chết có thể làm
cho câu chuyện hoặc trở nên dễ chấp nhận hơn, hoặc trở nên quá sức chịu đựng
cho người ở lại.
Một người tuyệt vọng gọi hàng chục cuộc
điện thoại cho xe cứu thương, nhưng không ai nhấc máy vì bệnh viện đã quá tải…
Cha hay mẹ mất vì corona vào ngày sinh
nhật của đứa con…
Người ông không qua đời vì corona mà vì
ung thư, ở nhà không đủ tiền chạy chữa và cũng vì những liệu pháp không thể thực
hiện tại nhà…
Chỉ vài ví dụ để ta thấy được sự tác động
của đại dịch đã làm suy giảm nghiêm trọng khả năng kết nối của ta đến với các
nguồn lực như thế nào. Nguồn lực ta có thể với tới tỉ lệ nghịch với sự bi thương
của câu chuyện. Một điều thường xảy đến trong suy nghĩ của những người
ở lại, đó là khi phải nhắc đến giai đoạn cận tử của người đã khuất, người ta
thường hồi tưởng lại những gì mình đã làm hoặc chưa làm… với người đó.
“Tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của
tôi - Tôi đã gọi điện, tôi đã ở bên cạnh mẹ tôi rất lâu… Tôi đã mua thuốc… Bác
sĩ đã làm hết sức… Mặc dù mẹ đã mất nhưng tôi an lòng vì mình đã nỗ lực hết sức để
giữ một ai đó ở lại với mình…”
Nhưng cũng có thể…
“Tôi chẳng làm được gì, mẹ lên cơn đau
tim vào giữa đêm và ra đi ngay trước mặt tôi… Giá mà tôi có thể gọi cứu thương
đến sớm hơn… Tôi thật bất lực và vô dụng…”
Dịch bệnh đã khiến cho những mất mát xảy
ra vào thời điểm này với một hàm nghĩa làm ta khó chấp nhận hơn - Dường như ta
không kiểm soát được con vi-rút này, cũng như ta không kiểm soát được việc ta, hoặc
ai khác quanh ta, có thể chết như thế nào.
Nghĩ về những nghi thức…
Nghi thức là một chuỗi các hoạt động
bao gồm sự diễn tả qua các cử điệu, ngôn từ và có thể thông qua những vật thể,
được thực hiện theo những trình tự đã được sắp đặt trước. Nghi thức thường được
thực hiện dựa trên việc bảo lưu những truyền thống hoặc như những lễ nghi trong
một cộng đồng, từ trong sinh hoạt thường ngày cho đến những dịp đặc biệt. Và dĩ
nhiên, đưa tang cũng là một dịp rất đặc biệt…
Việc chôn cất, viết cáo phó, viết thư cảm
ơn cho những người đã đến dự tang lễ, thắp nhang, đại diện tang gia đứng lên
phát biểu, những điếu văn… Rồi sau đó, sắp xếp lại vị trí của các đồ vật trong
gia đình… Tất cả, đều là những nghi thức - những hoạt động kiến tạo ý nghĩa,
mang tính tự nhiên, nhưng cũng vừa sáng tạo, nhằm giúp những người ở lại có
thêm sức mạnh để bước tiếp sau nỗi mất mát.
Nghi thức khi được thực hiện một cách
nghiêm túc và đúng đắn sẽ đem lại những ảnh hưởng tích cực đến gia đình và từng
cá nhân. Không may thay, dịch vụ tang lễ giờ đây gần như không thể hoạt động,
các sư thầy không thể đến để cúng bái, các linh mục cũng khó khăn hơn trong việc
nguyện cầu khi không thể ở gần… Những nghi thức dường như phải bị gác lại, hoặc
không được hướng dẫn, hoặc không thể thực hiện như thông lệ, vốn có trước khi đại
dịch đến.
Tuy nhiên, vẫn có những thứ ta có thể
làm được và ta phải hiểu rằng, những nghi thức không phải lúc nào cũng phải
đúng chính xác hoàn toàn với niềm tin tâm linh của mình hoặc phải gồng mình để làm
cho nó trọn vẹn và to tát nhất có thể. Trong hoàn cảnh sống chung với dịch bệnh
thế này, phải chăng ta nên nghĩ đến những cách thức khác - miễn là chúng tạo ra
một không gian mà ở đó, những ý nghĩa được chia sẻ và bạn không cần phải trải
nghiệm nỗi đau mất mát một mình.
Ta cũng cần phải nhận thức được rằng, vốn
bản chất của những nghi thức, là những hoạt động có tính sáng tạo và có ý nghĩa. Không một đấng tối
cao nào, một cộng đồng tâm linh nào, thậm chí một người thân nào, lại có thể
nhìn vào sự mất mát của ta khiến ta phải bắt buộc làm theo một quy chuẩn nào đó...
Điều mấu chốt ở đây là những nghi thức
đó có giúp ta kết nối với người đã mất và tạo ra ý nghĩa để sống tiếp hay
không. Ta có thể tạo ra một hoạt động mà ta muốn, thực hiện chúng đều đặn và kiến
tạo ý nghĩa về nó - Một nghi thức cho riêng mình.
Tôi có một vài nghi thức cho người
đã mất mà tôi muốn chia sẻ với mọi người trong thời điểm dịch bệnh khó khăn
này. Đương nhiên, mọi người có thể chọn lựa, hoặc gọi điện vấn ý các sư thầy, các
linh mục hoặc những người mà bạn tin tưởng về mặt tâm linh - Phần ý nghĩa và
sáng tạo tiếp theo sẽ tuỳ quyết định của mỗi người.
* Sắp xếp lại đồ đạc trong ngôi nhà và
những đồ vật của người quá cố - Chọn đồ vật quan trọng của người đã khuất cất riêng
để làm kỉ niệm; hoặc đặt một số đồ dùng cá nhân của người ấy vào trong một một
nơi cất giữ cẩn thận; hoặc bỏ đi những đồ vật có thể gợi nhớ đến người đã mất…
* Viết một (hoặc những) bức thư gửi cho
người đã mất, tập hợp chúng lại, rồi để chúng ở một “không gian thiêng liêng”
nào đó; hoặc cũng có thể thiết kế một cái hộp để cất vào; hoặc kẹp bức thư vào
các trang sách mà người ấy thường đọc…
* Nắm một nhúm nhỏ tro của người đã khuất,
rải chúng xuống một gốc cây đang lớn - có thể với suy nghĩ “sự sống vẫn tiếp diễn,
cũng như cái cây này, nay mẹ tôi sẽ ở cùng với sự vĩnh hằng của thiên nhiên”;
hoặc rải chúng trước một cơn gió mạnh, trong không gian thoáng, để những hạt tro bay đi - có thể với suy nghĩ
“bố giờ đã ở trong tính cách của tôi, là một phần của cuộc sống tôi rồi, hãy để
bố phiêu du đến nơi bố muốn”…
* Có thể bày biện một bàn thờ theo truyền
thống, hoặc cũng có thể chuẩn bị một góc lưu niệm riêng, có thể vẽ chân dung hoặc
lấy một vật tượng trưng cho người đó - không cần đẹp, chỉ cần để hết cái tâm của
mình vào đấy - thay cho di ảnh; thiết kế một vật đựng nhang, trang trí tùy ý, và
những thứ khác - nến, hoa …
* Những người thân hoặc bạn bè có thể chủ
động gửi một bản ghi âm qua điện thoại và nhờ phát nó trước “không gian thiêng
liêng” của người đã mất, hoặc một đoạn tin nhắn được chuẩn bị sẵn và nhờ người
nhà đọc nó…
Cùng những nghi thức khác để bày tỏ sự
tiếc thương với người đã khuất…
Khi những nghi thức được thực hiện với
sự toàn tâm, trí tưởng tượng và sự kết nối sẽ làm tiếp phần còn lại…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét