“Creative Mythmaking”
Tác giả: ADAM BLATNER
Nguồn: Một phần trong bài giảng tại Hội nghị Quốc tế lần thứ hai
về Ý nghĩa Cá nhân (The Second International Conference on Personal Meaning), ở
Vancouver, British Columbia, Canada vào ngày 21/7/2002) - Được đăng trên
website của tác giả ngày 27/7/2002.
Người dịch: TRẦN THỊ THU
VÂN - Thạc sĩ Tâm lý, Giảng viên Bộ môn Tâm lý, Khoa KHXHNV Đại học Văn Hiến
Tp.HCM, Chuyên viên tâm lý trị liệu, Thành viên CLB Trăng Non.
Xem lại Phần 1
Phần 2
VUI CHƠI (PLAY)
Thành tố thứ ba trong việc sáng tạo huyền thoại đã được gợi ý ở phần đầu, nhưng ở đây chúng tôi xin nói rõ hơn. Sự sáng tạo sẽ khởi sắc nhất trong một môi trường “vẫn an toàn khi sai sót” (fail-safe environment), trong một bối
cảnh mà việc mắc lỗi không phải là vấn đề gì lớn cả. Sáng tạo
đòi hỏi việc
giảm bớt nỗi lo âu về việc đảm
nhận những rủi ro trong một bối cảnh có tính vui chơi.
Vui chơi ở đây không có nghĩa là chuyện phù phiếm. Ít có ai nghiêm túc như một đứa trẻ trong lúc chơi. Hơn nữa,
đây còn
có nghĩa là sự linh hoạt trong mỗi khoảnh khắc, rằng
không phải mọi việc đều phải có công hiệu ngay lập tức, rằng bạn có quyền tự do “bày bừa” một ý tưởng hoặc “ngớ ngẩn” thực hiện một
kỹ thuật trong tiến trình cải thiện nó. Nó trái ngược với việc “đã biết câu trả lời thế nào là đúng” và chúng ta nên chú ý đến việc có
quá nhiều kiểu giáo dục hiện đại trở nên
mòn mỏi
với những kiểu học tập “dựa trên thực tế” này (this fact-based type of learning). (Phải thừa nhận rằng, cũng có một nhu cầu nào đó
đối với hình thức “học dựa trên thực tế”, những điều Hirsch mà gọi là “sự đọc hiểu
văn hóa” (cultural literacy), nhưng khi cách tiếp cận này quá trớn, nó sẽ che mờ
đi một phần lớn của thực tế đời sống, mà phần này vốn không dựa vào những gì được
biết như là “thực tế”, nhưng chúng còn ảnh hưởng nhiều hơn trên những kỹ năng sống
mà một người có thể ứng phó với những tình huống – mà rất nhiều kỹ năng sống trong
số đó thậm chí không ứng phó với những sự việc thực tế, chúng ứng phó với những
mối quan hệ với con người, với những cảm nhận, với sự nhạy cảm nghệ thuật liên
quan đến một tình huống, với sự điều động và tài xử trí về mặt chính trị… Bạn cần
có “kỹ năng chơi” (play skills) đối với những chiều kích này của cuộc sống).
KỊCH
(DRAMA)
Thành tố
thứ tư này là kịch tính hóa sự kiện. Thực vậy, có một nhu cầu cần phải biết bằng
cách nào và khi nào thì nên “phi kịch tính” (non-dramatic), mà là vấn đề thực tế.
Tuy nhiên, cũng như việc “học dựa trên thực tế” đã nêu ở trên (và những điều mà
nó có liên quan), những thứ như cách nhận thức “phi kịch tính”, sự trao đổi tri
thức, tính thuần lý và những điều tương tự, thực ra chỉ bao gồm một phần nào đó
trong cuộc sống mà thôi, và đối với nhiều người, đó không phải là một phần quá
lớn. Vâng, đối với nhiều người, sẽ tốt hơn nếu phần đó mở rộng ra thêm một chút
– họ đã có thể sống với sự hợp lý hơn! Đây là lợi ích của liệu pháp nhận thức.
Tuy nhiên, người ta có thể đã quá cường điệu về sự “diễn ngôn lấy ngữ nghĩa làm
trung tâm” (logocentric discourse) – một thuật ngữ hoa mỹ của xu hướng hậu hiện
đại dành cho các tương tác tập trung vào sự thảo luận hữu lý (reasonable
discussion).
Cũng
nên có một nơi trong đời sống dành cho sự bùng nổ và xuất hiện ra những màu sắc,
mà một số dễ thu hút sự chú ý, với những thành tố cần được làm với những cảm nhận
hơn là bằng những lý lẽ. Và bạn cần tự cho phép mình làm một số điều như thế
trong đời sống của chính mình. Tôi nghĩ có lẽ tất cả chúng ta cần khoảng 5% chứng
“hung cảm tự đại” (megalomania – một thuật ngữ chỉ tình trạng một người tự thấy
mình có những khả năng và quyền hạn phi thường, gần giống với “grandiose” – ND),
thật sự tin tưởng rằng bạn tuyệt vời – ít nhất theo một cách nào đó. Bạn có thể
kìm giữ những điều này bên trong một thái độ nói chung là khiêm tốn - bởi vì
khiêm tốn, bạn thấy đó, cũng có thể trở nên quá trớn. Đó là mục đích của những
buổi tiệc hóa trang và lễ hội hóa trang, để giúp cho mọi người tái kết nối bằng
một cách thức mãnh liệt, để cho những siêu anh hùng, những ông vua và những bà
hoàng bên trong có dịp được được bộc lộ và được thưởng thức.
Kịch là
một sự soạn thảo công phu mang tính nghệ thuật và thống hợp bởi thơ, vũ, hoạ và
truyện, nó là một trong những chức năng tự nhiên nhất của con người. Đó là những
gì chúng ta đã làm ngay từ thời kỳ con người còn ở trong hang động: chúng ta đã
diễn xuất những câu chuyện về những sứ mạng anh hùng. Billy rơi xuống một cái hố
và chúng ta phải sử dụng tài khéo léo của mình để đưa anh ấy ra. Sarah giúp
chúng ta bắt giữ Kanguroo, và nói với mọi người cách cô ấy đã làm điều đó! (Xem
bài viết của tôi trên trang web này về chủ nghĩa anh hùng thật sự là gì.) Vì thế
chiều kích này cũng cần được đan kết trong sáng tạo huyền thoại: Dám tạo nên
câu chuyện cuộc sống có gì đó mang vẻ kịch tính.
THÔNG DIỄN
VÀ NGỮ NGHĨA (HERMENEUTICS AND SEMANTICS)
Thông
diễn là một từ hay – nó là một thuật ngữ từng được sử dụng để mô tả hoạt động của
công việc diễn giải. Dĩ nhiên chúng ta luôn diễn giải (interpreting) những trải
nghiệm của mình, nhưng từ này giúp chúng ta nhận ra đó là một hoạt động, đặt một
loại khuôn khổ xung quanh sự nỗ lực, và khi đã được đặt tên như vậy, nó mời gọi
chúng ta xem xét rằng liệu có thể có những cách tốt hơn và tệ hơn để làm việc
đó. Hơn nữa, thông diễn còn đề xuất một “nghệ thuật” diễn giải và đặt ra những
ý tưởng và kỹ thuật để làm tốt điều này. Về nguồn gốc, thuật ngữ này từng được
sử dụng trong nghiên cứu tôn giáo và trong phê bình văn học. Hiện nay, chúng ta
hãy sử dụng ý tưởng chung này để giúp chúng ta khi trải qua thách thức của quá
trình sáng tạo huyền thoại này.
Ý nghĩa
của tất cả những trải nghiệm mà bạn có là gì? Bằng cách nào chúng ta có thể diễn
giải mớ hỗn độn của những sự kiện này? À đây, có một kỹ thuật liên quan đến sự
chú tâm về một số chủ đề nào đó rồi kết hợp chúng lại với nhau. Rồi có một kỹ
thuật khác, liên quan đến việc nhận thức ra rằng mỗi sự kiện đều được diễn giải
bởi bạn vào thời điểm khi nó xảy ra, và đó có thể là lúc đó, tâm trí bạn vẫn
còn non nớt và đã sử dụng cách suy nghĩ giống như trẻ con hơn.
Tâm lý
trị liệu có thể phần nào được xem như là một “nỗ lực thông diễn có tính tương
tác” (interactive hermeneutic endeavor), xem xét lại câu chuyện đời của thân chủ
- hoặc hàng trăm mẫu chuyện hợp thành nên nó – và kể lại những mẫu chuyện ấy
theo một cách thức phong phú hơn. Thật vậy, phần nhiều chứng nhiễu tâm (neurosis)
có thể được xem như là một sự diễn giải những sự kiện của đời sống nhằm hỗ trợ
cho những “lối sống chủ bại” (self-defeating strategies). Khi đó, việc trị liệu
sẽ bao gồm việc tái diễn giải (re-interpretation) những sự kiện này và tái kiến
tạo (re-construction) những chiến lược sống thích nghi hơn dựa trên những diễn
giải hữu dụng hơn ấy. (Đây được gọi là “tâm lý học chuyện kể” (narrative
psychology) và nó liên quan đến rất nhiều học thuyết kiến tạo cá nhân - personal
construct theories). Trong khi vạch ra cách phát triển này trong lĩnh vực tâm
lý trị liệu, chúng ta có thể ứng dụng nó vào nhiệm vụ giúp đỡ mọi người tái kiến
tạo ý nghĩa đời sống của chính họ (re-construct the meanings in their own lives)
và thậm chí hướng đến những đoạn kết viên mãn hơn.
Một chủ
đề có liên quan ở đây là sự xuất hiện của lĩnh vực ngữ nghĩa học (semantics),
liên quan đến thông diễn học (hermeneutics), trong đó công nhận rằng những ngôn
từ không chỉ có những “nghĩa đen” – tức những định nghĩa (definitions) hoặc những
“ngụ nghĩa” (denotations) – mà còn mang màu sắc và sức nặng của cảm xúc trong
đó nữa – tức những “hàm nghĩa” của chúng (connotations). Thật vậy, việc “tung hứng”
cách thức sử dụng những từ này là phần đóng góp lớn của thuật tu từ (rhetoric)
– phần cốt lõi sống động của những chương trình giảng dạy kinh điển ở Hy Lạp và
La Mã thời cổ đại. Ngoài ra, việc sử dụng những lực cảm xúc chứa trong ngôn từ cũng
là một thành phần chính của thuật tuyên truyền, quảng cáo và biên tập hoặc làm báo
có tính thiên lệch. Ngày nay, chúng ta sử dụng thuật ngữ “spin-doctor” để chỉ
những người phụ tá về mặt chính trị tìm cách diễn giải những sự kiện để hỗ trợ
cho những ứng cử viên của họ. Nhưng tất cả đều chỉ là một mớ những ngôn từ hỗn
độn.
Trong
tâm lý trị liệu, xuất phát từ xu hướng kiến tạo trong liệu pháp gia đình (arising
from the field of constructivism in family therapy), thuật ngữ “tái lập khung” hoặc
“tái định dạng” (re-framing) đã xuất hiện. Nó thật sự đã sử dụng những nguyên tắc
của ngữ nghĩa học trong dịch vụ trị liệu. Chẳng hạn, khi xác định Johnny là
“can đảm” thay vì chỉ đơn thuần là “bướng bỉnh”có thể tạo ra sự khác biệt trong
cách gia đình này hiểu về hành vi của Johnny. Bước tiếp theo là lập lại cách
làm tương tự với những người lành mạnh đang suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống của
chính họ.
ẨN DỤ
(METAPHOR)
Liên
quan đến chủ đề vừa nêu trên đây, có một số thuận lợi khi sử dụng một cách có ý
thức những hình thức truyền thông không lời (analogies) khi nói về tính phức tạp
khó nắm bắt của đời sống - những điều không thể bắt đầu bằng cách đặt tên. Tuy
thế, một số chủ đề có thể được định rõ – đây thuộc về vai trò của thông diễn học,
là xác định chủ đề - và những tên gọi được chọn thường phản ánh về bối cảnh mà
chúng là một phần trong đó. Trong một hoặc nhiều chặng như thế, đó chính là một
“hành trình mang tính tâm linh” (spiritural journey). Đối với những loại sự kiện ấy, chính
“những thầy chữa từng bị tổn thương (wounded healers), là những người sử dụng
những ký ức và sự trân trọng về điều gây tổn thương cho họ, sau đó giúp đỡ người
khác đang chịu đựng những nỗi đau tương tự.” Mặc dù đây không nhất thiết là điều
phải nghĩ đến bên trong ẩn dụ về sự chữa lành: “Cha tôi không bao giờ dạy tôi (bất
kể điều gì) về cách thức phải làm thế nào và tôi nhận ra rằng tôi cần kỹ năng
đó, vì thế tôi sẽ bảo đảm con tôi sẽ học nó.” Đây là ta đang làm việc trên một ẩn
dụ tương tự, nhưng về một mô hình giáo dục.
Có rất
nhiều ẩn dụ hữu dụng trong tâm lý trị liệu (xem bài của tôi về chủ đề ấy trên
trang web này) và rồi một vài ẩn dụ trong số đó có thể được áp dụng để kiến tạo
nên ý nghĩa của cuộc sống.
HOẠT ĐỘNG
NHÓM (GROUP ACTIVITIES)
Sáng tạo
huyền thoại thậm chí có thể hiệu quả hơn khi được tham gia như là một phần của những
hoạt động nhóm. Đó có thể là một hội thảo phát triển cá nhân tại một trung tâm
phát triển, hoặc là một nhóm thường xuyên chuyên về viết. Có những nhóm viết dành
cho phụ nữ, nhóm viết nhật ký của người cao niên, hoặc những nhóm hỗ trợ mất
mát theo những cách khác nhau nhấn mạnh đến ý nghĩa “hiện sinh” sâu sắc hơn của
đời sống. Có rất nhiều lợi ích đối với làm việc nhóm đã được Yalom liệt kê
trong sách của ông về tâm lý trị liệu nhóm. Bạn sẽ nhận ra có biết bao chủ đề
trong đời sống của mình có thể được chia sẻ với người khác, và bạn cũng có thể
cho và nhận được sự hỗ trợ. Ý tưởng sáng tạo của người khác sẽ là chất xúc tác cho
những suy nghĩ sáng tạo của chính bạn. Bạn nhận được những phản hồi trung thực
về khuynh hướng quá khiêm tốn hoặc quá tự cao của mình.
Ngoài
ra cũng có một sự bình đẳng và cùng nhau tốt đẹp được biểu trưng qua hình ảnh một
vòng tròn gồm 5 – 20 người cùng làm việc với nhau. Theo tôi, cỡ nhóm tốt nhất
khoảng 9 người để mọi người sẽ nhận được sự lưu tâm cá nhân vừa đủ.
NHỮNG LOẠI
HÌNH NGHỆ THUẬT (THE ARTS)
Những loại
hình nghệ thuật không chỉ bao gồm những hoạt động có tổ chức như vẽ, sơn, nặn
tượng, thơ, múa và chuyển động, âm nhạc, ca hát cùng nhiều thể loại kịch khác
nhau, mà còn có cả những hình thức nghệ thuật ít rõ rang hơn. Người ta có thể biến
khu vườn của họ thành ra một công trình điêu khắc, hoặc trang trí nội thất cho
ngôi nhà của họ. Họ có thể biến cách chơi với con mình thành một thể loại kịch
nào đó, và những bức thư họ viết cho bạn bè, thậm chí là thư điện tử, được biến
thành một thể loại thơ văn.
Sáng tạo
huyền thoại có thể bao gồm việc làm những gì mà thi sĩ ngày xưa vẫn làm: Trong
tiến trình kể một câu chuyện họ có thể bật ra một bài hát, một điệu nhảy hoặc một
nghi thức nhỏ. Bạn cũng có thể làm những điều đó. Khi bạn viết những ký ức của
mình, hoặc chia sẻ những câu chuyện với bạn bè và gia đình, cho xem một bức hoạ
có lần bạn đã vẽ, hoặc một sản phẩm không phải do chính bạn làm nhưng có ý
nghĩa với bạn vào lúc đó. Hoặc cũng có thể ngâm một bài thơ.
KỂ CHUYỆN
(STORY-TELLING)
Suy
nghĩ về cuộc sống của bạn giống như một câu chuyện dậy sóng. Hãy tưởng tượng rằng
bạn cũng là một người viết tiểu sử được trả lương cao và có nhiều kinh nghiệm,
một nhà văn có khả năng khám phá những chủ đề kịch tính trong cuộc sống của một
con người và viết nó thành một quyển sách thú vị, bán chạy nhất. Sau đó, hãy tưởng
tượng cuộc sống của bạn cũng có những chủ đề dành cho những nỗ lực của người viết
tiểu sử này. Chủ đề nào sẽ được đưa ra? Tựa đề quyển tự truyện của bạn là gì?
Có phải có những cụm từ khoá nào đó phù hợp với triết lý sống của bạn? Tựa đề của
các chương thành phần là gì?
Một hoạt
động liên quan khi bạn tạo ra câu chuyện đời của chính bạn, hoặc kể ra một vài
chương thành phần của nó, ngụ ý về một truyền thuyết hoặc huyền thoại cổ điển, hoặc
như một hình ảnh hoặc một chuyện kể có tính thần thoại khác. Thật vậy, câu chuyện
đời của bạn cũng thực sự góp phần vào trong những huyền thoại tập thể rộng lớn
này, ít nhất ở một mức độ nào đó. Hãy để những phần tương tự này thêm gia vị
vào sự nhận thức của bạn về câu chuyện đời của mình, chuyển nó thành một thể loại
“thần thoại cá nhân” (personal mythology). Có nhiều sách đã được viết về tiến
trình này.
Hãy tiếp
tục thực sự kiến tạo ký ức của bạn hoặc tự truyện của bạn. Hãy nghĩ đến việc nó
có thể có ý nghĩa cho đến đời con cháu bạn, đặc biệt trong kỷ nguyên con người
đang cố gắng tái khám phá và tìm hiểu về nguồn cội của mình. Việc nói về nguồn
cội của chính mình về sau sẽ có tác dụng giúp “neo giữ” cho chính lớp hậu duệ của
bạn.
HÃY TIẾP
TỤC DUY TRÌ (KEEP IT UP)
Đây là
một tiến trình diễn ra lien tục. Hãy cho phép nó diễn ra lúc rảnh rỗi. Nếu cuộc
đời đang đưa bạn gần hơn đến cái chết, bạn cũng có thể dành thêm một chút chú
tâm hơn cho nó. Hãy cảm thấy tự do để xem đi xem lại những gì bạn đã làm, thêm
vào những chủ đề mới, xóa bỏ những cách diễn giải đã lỗi thời. Bạn không có nghĩa
vụ phải trước sau như một. Việc bạn thực sự thay đổi tâm trí của mình về một số
chuyện mới chính là một góc cạnh thú vị hơn trong toàn bộ câu chuyện lớn này.
Ngoài
ra, khi tôi đang trình bày bài nói chuyện này, một nghiên cứu sinh đã lưu ý rằng
bạn cần cẩn thận lựa chọn cho mình những người bạn đồng hành trong nỗ lực này.
Nhiều người không có những kỹ năng, và thậm chí không đánh giá cao bản chất của
hoạt động này, họ sẽ dễ trì hoãn, e sợ, chán nản, hoặc bằng cách nào đó thấy
phiền khi bạn cố gắng tham gia vào hoạt động sáng tạo huyền thoại cùng với họ.
Vì vậy hãy kiểm tra xem bạn đang khám phá những chủ đề này ở đâu và bằng cách
nào và ngay cả khi bạn đang cùng với những tâm hồn tương hợp với bạn, cũng hãy khởi
động họ theo tinh thần của tất cả những điều này, để họ có thể cảm nhận theo
cùng hướng nghĩ của bạn.
Ví dụ,
bạn có thể cùng với một số người quan tâm đến việc khám phá ý nghĩa đời sống,
nhưng hệ thống niềm tin của họ vẫn bị neo giữ lại trong một lòng trung thành với
một số học thuyết nhất định nào đó và, để có hiệu quả, bạn sẽ phải làm việc với,
hoặc ít nhất là đề cập đến, những nền tảng niềm tin của họ. Vì vậy có một số loại
hình nghệ thuật thậm chí để đan kết những nguyên lý lại với nhau như đã kể
trên.
TÓM TẮT
Sáng tạo
huyền thoại có thể là một trong những hoạt động giúp nâng cao cuộc sống tốt hơn.
Đó là một cách có ý thức để đối đầu với các lực gây tha hóa và các khuynh hướng
tự nhiên tạo ra sự trơ lỳ và vô nghĩa về mặt tinh thần. Nó cung cấp một cách thức
tốt để xây dựng cộng đồng, một hoạt động hữu dụng cho gia đình, thậm chí là một
cách thức suy tư mang tính tâm linh.
(*) Tác giả Adam Blatner sinh năm 1937 tại Los Angeles. Tốt nghiệp
Y khoa, ĐH Bang California tại San Francisco, 1963. Sau đó, tốt nghiệp chương
trình nội trú chuyên khoa tâm thần ĐH Stanford, đi sâu nghiên cứu tâm kịch
(psychodrama) và tích hợp nó với các cách tiếp cận tâm lý trị liệu khác. Ông có
nhiều năm làm việc trong nhiều môi trường làm việc khác nhau. Ông viết nhiều
sách chuyên khảo, tham gia giảng dạy và biên tập cho nhiều tạp chí chuyên
ngành.
Đây là một phần được trích từ bài giảng với tựa đề “Chủ nghĩa hậu hiện đại và sáng tạo huyền thoại” (Postmordernism and Creative Mythmaking) của tác giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét