"Allen Frances on the DSM-5, Mental Illness and Humane Treatment"
Nguồn:
PsychoTherapy.Net - 2008
Người
dịch: BS NGUYỄN MINH TIẾN
Cuộc phỏng vấn được thực hiện bởi Lawrence Rubin (LR) với Allen Frances (AF), một bác sĩ tâm thần nổi tiếng, người từng đứng đầu nhóm chuyên trách soạn thảo DSM-IV (DSM-IV Task Force), để bàn về những sai lầm trong quá trình chẩn đoán hiện nay và cách làm thế nào để chỉnh sửa lại hệ thống cung ứng dịch vụ sức khoẻ tâm thần đang bị phá hỏng.
Chú thích: DSM – Viết tắt của Diagnostic and Statistic Manual of Mental
Disorders, tức “Sổ tay/Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê các Rối loạn Tâm thần” của
Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ - APA.
Các mốc thời gian ra đời các phiên bản của
DSM như sau: 1952: DSM-I; 1968: DSM-II; 1974: Bản in lại DSM-II; 1984: DSM-III;
1987: DSM-III-R; 1994: DSM-IV; 2000: DSM-IV-TR và 2013: DSM-5. Kể từ lần 5, DSM
được đánh số thay vì chữ số La Mã như 4 lần đầu.
Lawrence Rubin – Tâm lý gia Hoa Kỳ, Chuyên
viên tham vấn sức khoẻ tâm thần, Chuyên viên trị liệu và giám sát về liệu pháp
trò chơi, phụ trách chương trình tham vấn tại St. Thomas University và làm việc
tại khoa lâm sàng của Capella University.
Xem thêm về Allen Frances
Kỳ 1
DSM-5 ĐÃ SAI
Ở NHỮNG CHỖ NÀO
LR: Lần đầu
tiên tôi thấy trở nên quen thuộc với công việc của ông là vào khoảng cách đây 5
năm, khi đó tôi đang giảng dạy môn tâm lý học dị thường (abnormal
psychology). Vì thế tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói rằng ông đã có một sự tiến triển
nghề nghiệp rất đáng chú ý. Ông đã từng tham gia vào việc chuẩn bị cho các kỳ
xuất bản của DSM-III, sau đó đứng đầu nhóm chuyên trách của DSM-IV để rồi lại
trở thành một người chỉ trích đanh thép đối với phiên bản kế tiếp của nó, đó là
DSM-5. Ông đã bao giờ chỉ trích DSM-III và DSM-IV như đã làm thế với DSM-5?
AF: À vâng,
tôi đã làm việc về DSM-III, và tôi là một trong số các tiếng nói có tính bảo thủ
nhằm hạn chế bớt sự phấn khích trong việc mở rộng các chẩn đoán ra ngoài tầm những
gì mà tôi nghĩ là hợp lý. Tôi đã cố hết sức, mà hầu như không thành công trong
việc tạo ra lực cản cho điều mà tôi xem là một hệ thống chẩn đoán đã được mở rộng
chưa từng có. Đối với DSM-IV, chúng tôi đã thiết lập những mức ngưỡng rất cao
(very high thresholds) đối với việc thực hiện những thay đổi. Và kết quả là chỉ
có 2 trong số 94 đề xuất mới về chẩn đoán được gửi đến chúng tôi là được bao gồm
(trong DSM-IV). Chúng tôi đã nói với những người làm việc về DSM-IV rằng họ phải
chứng minh qua tài liệu y văn rất cẩn trọng rằng họ có sử dụng việc tái phân
tích dữ liệu trong những thử nghiệm thực địa hay không, và rằng bất kỳ sự thay
đổi nào cũng đều sẽ gây hại nhiều hơn là có lợi. Khi bạn đặt ra những tiêu chuẩn
cao thì sẽ có rất ít những cải biên mới được tính đến ở đây.
Vì thế, mối bận tâm của tôi về DSM-5 đó là:
các chuyên gia biên soạn nó lại nhận được những chỉ dẫn theo kiểu ngược lại; đó
là lập ra một hệ thống chẩn đoán hơn là như một phương tiện còn để trống và
dành cho sự sáng tạo (Nguyên văn: “to take the diagnostic system more as a
blank slate and to be creative” – ND). Và nếu nói về những gì tôi đã học được
trong quãng thời gian 40 năm làm việc về các phiên bản của DSM thì đó là: nếu
có điều gì đó có thể sử dụng sai thì nó sẽ được sử dụng sai, đặc biệt là khi có
thêm sự khích lệ về tài chính.
Và “pharma”, những đại công ty dược phẩm, đã
đưa ra những khích lệ về tài chính khổng lồ để bảo đảm rằng mọi quyết định
trong DSM đều sẽ bị lạm dụng bằng sự mở rộng này, khiến cho những ai trải qua
kiểm tra (khám – ND) đều sẽ được chữa trị như là “có bệnh”. Họ sẽ trở thành người
tiêu dùng những viên thuốc tốt nhất. Và các công ty dược phẩm trở thành những
chuyên gia “bán những căn bệnh để rồi
bán lẻ những viên thuốc ấy” (“become experts in selling the ill to peddle the
pill”). Vì thế, tôi rất lấy làm quan ngại là DSM-5 sẽ gây ra một hệ quả tiêu cực
đó là mở đường cho những điều mà tôi xem là những cách chẩn đoán rất hoang dại
(fairly wild diagnosing), và gia tăng việc sử dụng thuốc quá mức (excessive use
of medication), đặc biệt ở trẻ em, cũng như cả ở người trưởng thành và người
già.
LR: Vì thế sẽ phải
làm nên ngày càng nhiều những chẩn đoán; làm ra tiền, cho phù hợp với các công
ty dược phẩm?
AF: Tôi nghĩ
đó là một sự hiểu lầm. Những người làm điều này không phải là một nỗ lực để
giành được sự ưu ái giữa các công ty dược phẩm, mặc dù nhiều người trong số họ
có mối liên hệ nào đó, mối liên hệ tài chính với dược phẩm. Tôi cũng không nghĩ
rằng đó là động lực dẫn đến việc mở rộng DSM-5. Tôi nghĩ rằng xung đột lợi ích
về trí tuệ quan trọng hơn nhiều và khó kiểm soát hơn nhiều so với khía cạnh tài
chính. Và các chuyên gia trong lĩnh vực này luôn theo hướng mở rộng việc chẩn
đoán ưa thích của họ. Họ luôn có thể tưởng tượng ra một bệnh nhân mà họ từng gặp,
người không thể phù hợp với các tiêu chí hiện có và họ không lo lắng nhiều về
việc chẩn đoán sai.
Họ bận tâm nhiều hơn đến việc bỏ sót bệnh
nhân hơn là dán nhãn sai cho một người mà lẽ ra không nên được chẩn đoán. Tôi
nghĩ những người làm việc biên soạn DSM-5 là người trung thực. Tôi không nghĩ rằng
họ có khuynh hướng giúp đỡ các công ty dược phẩm, nhưng kinh nghiệm của họ với
tư cách là các chuyên gia trong lĩnh vực này đã không khái quát đầy đủ cho cho
việc thực hành ở mức trung bình.
Vì thế, nếu bạn đang làm việc như một bác sĩ
tâm thần nghiên cứu về một tình trạng rất kỳ lạ tại một bệnh viện của trường đại
học, khi nhìn thấy những bệnh nhân được lựa chọn kỹ càng, có nhiều thời gian với
từng bệnh nhân và sử dụng các công cụ chẩn đoán cẩn thận, bạn sẽ có một ý tưởng
về điều có thể có ý nghĩa. Điều đó hoàn toàn không phù hợp với thực hành chăm
sóc ban đầu, nơi hầu hết các chẩn đoán được thực hiện và hầu hết các loại thuốc
được kê đơn. Tôi nghĩ rằng các chuyên gia đang đưa ra quyết định có thể hợp lý
trong tay của họ, nhưng điều đó sẽ hoàn toàn đáng sợ một khi được sử dụng rộng
rãi trong thực hành nói chung.
LR: Vì vậy, dường
như có sự mất kết nối giữa các nhà nghiên cứu đang trong “bầu khí yếu loãng”
này với những người thực hành ở “tuyến đầu” vốn nhìn thấy những người bệnh mỗi
ngày!
AF: Chính xác.
Và tôi nghĩ rằng điều này phù hợp với tất cả các biểu hiện; những gì chúng ta đang
thấy trong tâm thần học hoàn toàn không đặc biệt cho riêng nó chút nào. Rằng mọi
ngành y học đều có khuynh hướng cố hữu mang tính chất tự động dẫn tới việc chẩn
đoán quá mức. Gần đây, các hướng dẫn mới về tăng huyết áp đã dẫn đến việc có
thêm 40 triệu người được gọi là “tăng huyết áp”. Các hướng dẫn không nên để
trong tay các hiệp hội nghề nghiệp. Chúng nên được thực hiện bởi những người
trung lập (neutral). Và các chuyên gia được cần đến, nhưng đừng cho phép họ đưa
ra những kết luận cuối cùng . (Nguyên văn: “And use experts, but don’t allow
them to call the final shots”).
Đón xem tiếp Kỳ 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét