(*) Tựa được đặt lại
Tựa gốc: “The Myth of Chiron, The wounded Healer - What
can the centaur Chiron teach us about the human condition?”
Tác giả: NEEL BURTON M.D. Duyệt bởi: EKUA HAGAN
Nguồn: PSYCHOLOGY TODAY - February 20, 2021
Lược dịch: BS NGUYỄN MINH TIẾN
*Neel Burton, MD, là
một bác sĩ tâm thần, triết gia và nhà văn sống và giảng dạy tại Oxford, Anh.
*Chiron phát âm / ˈkaɪrən
/ KY-rən; cũng là Cheiron hoặc Kheiron; tiếng Hy Lạp : Χείρωv nghĩa là
"bàn tay"
Trong tác phẩm The Iliad, Homer
gọi Chiron là " khôn ngoan nhất và xứng đáng nhất trong số các nhân mã ".
(Centaur: Nhân Mã - Những sinh vật đầu người mình ngựa)
Do định mệnh bị phá đổ bởi một
trong những đứa con của mình, Cronus, vị thần đỡ đầu của các Titan, đã ăn tươi
nuốt sống tất cả những đứa con khi chúng mới vừa được sinh ra. Trong cơn tuyệt
vọng, vợ ông là Rhea đã giấu đứa con thứ sáu của họ, Zeus, trên đảo Crete. Khi
Cronus tìm kiếm cùng trời khắp đất để tìm Zeus, ông ta đã đến gặp Oceanid
Philyra, người mà ông ta thèm muốn. Để trốn khỏi Rhea, ông ta đã mang hình dạng
của một con ngựa giống và cưỡi Philyra. Đúng hạn, Philyra sinh ra một đứa trẻ
tên là Chiron với thân trên là của một người đàn ông và thân dưới là của một
con ngựa. Xấu hổ và ghê tởm khi nhìn thấy con quái vật này, cô đã bỏ rơi đứa trẻ
trên núi Pelion ở Thessaly.
May mắn thay, Chiron đã được phát
hiện và được nuôi dưỡng bởi Apollo, người đã dạy chàng nghệ thuật chữa bệnh, âm
nhạc cùng với thuật tiên tri, trong khi chị gái song sinh của Apollo là Artemis
dạy chàng bắn cung và săn bắn. Chiron xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Đôi khi người
ta nói rằng chàng đã phát minh ra dược phẩm, y thuật và phẫu thuật. Thật vậy,
cái tên "Chiron" có nghĩa là "bàn tay" - Tiếng Hy Lạp, “kheir”
- hoặc " đôi tay khéo léo" và có liên quan đến từ “surgeon” nghĩa là "bác
sĩ phẫu thuật" của chúng ta (kheir + ergon = "người thợ thủ
công") (Tiếng Pháp: Chirurgie – ND).
Với học thức và tính khí của
mình, Chiron rất được săn đón như một gia sư. Học trò của chàng bao gồm nhiều
anh hùng vĩ đại nhất, bao gồm Perseus, Theseus, Jason, Telamonian Ajax (Ajax Đại
đế), Patroclus, và tất nhiên, cả Achilles nữa. Chiron có một mối quan hệ đặc biệt
với Achilles, khi đã khuyên Peleus, cha của Achilles, làm thế nào để thu phục mẹ
anh ấy là Thetis.
Bị một trong những mũi tên của
Paris đâm vào đùi, Eurypylus, thủ lĩnh của người Thessalians trong cuộc chiến
thành Troy, đã thét lên với Patroclus:
“Tôi muốn anh cắt mũi tên này
ra khỏi đùi tôi, rửa sạch máu bằng nước ấm và thoa thuốc mỡ xoa dịu lên vết
thương. Họ nói rằng anh có một số đơn thuốc tuyệt vời mà anh đã học được từ
Achilles, người được dạy bởi Chiron…”
Khi mang thai đứa con của
Apollo, công chúa Coronis của người Thessalian đã để mình bị quyến rũ bởi
Ischys phàm trần. Vì điều này, Artemis đã giết Coronis và gia đình nàng bằng một
trận mưa tên. Nhưng, bằng cách thực hiện ca mổ bắt con đầu tiên, Apollo đã cứu
đứa con chưa chào đời của họ khỏi giàn hỏa táng và giao nó cho Chiron nuôi nấng.
Đứa trẻ đó là Asclepius, về sau là vị thần của ngành y.
Trong khi các nhân mã khét tiếng
với bạo lực và sự ham muốn sắc dục khó kiềm chế, Chiron, con nuôi của Apollo, lại
là người có văn hóa và biết kiềm chế. Không giống như những nhân mã khác, chàng
thường được mô tả là có mặc quần áo thay vì khỏa thân, và với đôi chân của người
chứ không phải chân ngựa. Là anh em cùng cha khác mẹ với Zeus, chàng đến từ một
dòng dõi hoàn toàn khác với những nhân mã khác, những người được sinh ra từ
Ixion và Nephele.
Trong kỳ lao động lần thứ tư để
bắt lợn rừng Erymanthian, Herakles (Hercules) đã đến thăm nhân mã Pholus trong
hang động của mình. Khi Pholus mở một chai rượu là quà do Dionysus tặng, hương
vị mãnh liệt của rượu đã thu hút những nhân mã khác và khiến họ trở nên điên cuồng.
Herakles đã bảo vệ cho cả hang bằng cách bắn ra những mũi tên nhúng trong máu của
loài rắn nhiều đầu Lernaean, mà anh ta đã giết trong kỳ lao động thứ hai của
mình. Một trong những mũi tên đã bắn trúng Chiron, người mặc dù là người thân với
Herakles nhưng lúc ấy bị mắc kẹt trong cuộc hỗn chiến.
Với tất cả hiểu biết và kỹ năng
của mình, Chiron đã không thể chữa lành vết thương đang trở nên đau đớn không
thể chịu được của chính mình. Nhưng là người con trai bất tử của Cronus, chàng
cũng không thể chết. Sau cùng, chàng hoặc Herakles đã thỏa thuận được với Zeus,
theo đó chàng đánh đổi sự bất tử của mình để đổi lấy tự do cho Prometheus, người
đã bị ràng buộc vĩnh viễn vào một tảng đá vì đã đánh cắp lửa từ các vị thần và
giao nó cho loài người. Mỗi ngày, một con đại bàng mổ lấy lá gan bất tử của
Prometheus, chỉ để nó mọc lại sau một đêm.
Sau cái chết của Chiron, Zeus
cuối cùng đã giải thoát cho Prometheus, và định vị Chiron trên bầu trời thành
chòm sao Nhân Mã – Centaurus hoặc Sagittarius.
Diễn
giải thần thoại
Chiron bị thương hai lần: một lần
khi mới sinh, và một lần nữa vào cuối đời.
Vết thương đầu tiên là vết
thương tình cảm sâu sắc xuất phát từ việc đứa con của một vụ cưỡng hiếp sau đó
đã bị cả cha lẫn mẹ chối bỏ. Chàng quả thực là một con quái vật đúng theo nghĩa
đen, và rồi sau đó là một đứa trẻ mồ côi và bị ruồng bỏ.
Với hình hài nửa người, nửa
thú, Chiron là hiện thân của cuộc xung đột trong tất cả chúng ta giữa bản năng
động vật với lý trí hoặc thần tính, giữa sự hoang dã Dionysian của những con
nhân mã khác và ánh sáng Apollonian cùng mệnh lệnh của người cha nuôi. Tuy
nhiên, chàng đã kiên quyết đứng về phía Apollonian, và ở nhiều khía cạnh còn vượt
trội hơn cả vị thần của ánh sáng, thông thạo và thậm chí phát triển nghệ thuật
và khoa học (Tiếng Hy Lạp, “techne” và “episteme”) trong một nỗ lực để bù đắp
cho việc chàng bị ruồng bỏ lúc ban đầu và chứng minh, cho cả bản thân lẫn với
người khác, rằng chàng cũng đáng được chấp nhận và yêu thương.
Một mẫu hình tương tự có thể được
nhận ra ở một vị thần bị từ chối khác, Hephaestus, bị mẹ Hera đuổi khỏi Olympus
vì lý do dị dạng của ông. Mặc dù vậy - hay đúng hơn là vì điều này -
Hephaestus, với tư cách là thợ rèn của các vị thần, dành cả cuộc đời của mình để
tạo ra những đồ vật có vẻ đẹp và tiện ích tuyệt vời, chẳng hạn như cỗ chiến xa
của Helios, mũ và dép có cánh của Hermes, và áo giáp của Achilles. Hephaestus
thậm chí còn lấy được cô gái, kết hôn với Aphrodite, nữ thần tình yêu.
Chiron đặc biệt xem nghệ thuật
chữa bệnh (healing arts) như một phương tiện chữa bệnh cho bản thân, và không
chỉ cho bản thân mà còn cho cả những người khác nữa. Chàng toả sáng, ban cho
người khác những thứ mà bản thân cũng cần đến cần nhất. Thay vì cứ để cho vết
thương ban đầu bị mưng mủ, chàng tìm thấy bên trong vết thương ấy một nguồn động
lực, thậm chí là nguồn cảm hứng, giúp chàng có được sự thấu hiểu và thành tựu lớn
lao. Điều này lại mời gọi, hay đúng hơn là áp đặt, ý thức về mục đích và sự phục
vụ, hoặc như một thứ nghĩa vụ làm cho cuộc sống của chàng trở nên cao quý và
phong phú theo cách mà những nhân mã khác thậm chí không thể tưởng tượng được.
Như trong những vầng thơ của
Rumi - Nhà thơ và nhà huyền bí người Ba Tư (mất năm 1273):
Thầy
thuốc của bạn phải bị gãy chân để biết chữa trị cho người khác
Những
khiếm khuyết của bạn là cách mà vinh quang được thể hiện.
Những
ai thấy rõ căn bệnh trong chính mình
Bắt
đầu tiến bước trên đường
…
Đừng
quay đầu lại. Hãy tiếp tục nhìn vào vết thương được băng bó.
Đó
là nơi ánh sáng đi vào trong bạn.
Trong The Meaning of Madness (Ý nghĩa của sự điên rồ), tôi cho rằng các rối loạn tâm thần đặc biệt không chỉ là những vấn đề. Nếu được điều hướng một cách thành công, chúng cũng có thể mang lại các cơ hội. Chỉ cần đơn giản nhận thức theo cách này có thể cho phép mọi người có khả năng tự chữa lành và hơn thế nữa, có thể trưởng thành và sống thông qua những trải nghiệm của chính họ.
Vết thương thứ hai của Chiron
là bởi Siêu Tôi (superego), đại diện là Herakles, chiến đấu chống lại Cái Ấy (id),
đại diện là đám nhân mã nổi điên bởi rượu Dionysian. Thay vì hòa giải bản thân
với mặt tối, Herakles tuyệt vọng chiến đấu chống lại nó, có khả năng làm tổn
thương bản thân và những người khác trong quá trình này - như anh đã làm với
người bạn Chiron của mình.
Quyết định kiên cường nhận lấy
cái chết của Chiron khi đối mặt với nỗi đau không thể chịu được và không thể chữa
khỏi, đặc biệt là vì sự bất tử của chàng, đặt ra những câu hỏi đạo đức một cách
sâu sắc và hiện đại đến mức đáng ngạc nhiên, về sự an tử (euthanasia) và mong
muốn được bất tử, những câu hỏi chưa bao giờ thích hợp hơn như trong thời nay.
Chiron là một trường hợp hiếm
hoi nếu không muốn nói là duy nhất của một vị thần đã chết, và hơn thế nữa, chọn
lấy cái chết (không giống như Chúa Giê-su). Nhưng ngay cả trong lúc hấp hối, chàng
vẫn cống hiến cho người khác. Giống như thể chàng đã thăng hoa cuộc đời mình
vào sự thông tuệ, nghệ thuật và tình yêu, vì thế chàng cũng biến cái chết của
mình trở thành một hành động phục vụ và hy sinh.
Và thật phù hợp khi sự hy sinh
của Chiron là dành cho một vị thần rất giống với chính chàng: Một người bạn tuyệt
vời của loài người, và bị thương vì điều đó, giống như tất cả chúng ta, để làm
cầu nối giữa người phàm và thần thánh. Đây là vết thương thứ hai, vết thương
trong thân xác phàm trần của chúng ta, vết thương sẽ không lành.
Và vì vậy, câu chuyện về Chiron
là câu chuyện về cách mà chúng ta có thể đối phó với nỗi đau khổ tâm lý và sự
tan huỷ thể xác không gì tránh khỏi như là một phần của kiếp người.
Đây là cách Rumi kết thúc bài
thơ của mình:
Đừng
quay đầu lại. Hãy tiếp tục nhìn vào vết thương được băng bó.
Đó
là nơi ánh sáng đi vào trong bạn.
Và
đừng tin trong giây lát rằng bạn đang chữa cho chính mình.
Phỏng theo sách mới của Neel
Burton – The Meaning of Myth (Ý Nghĩa Của Thần Thoại)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét