“DISASTER VERSUS
CRISIS? “
Tác giả: JO DA SILVA – Cộng tác viên của
Diplomatic Courier; Cô nổi tiếng với công việc nhân đạo với tư cách là một kỹ sư và
có bằng Tiến sĩ danh dự về ngành Công chánh phục vụ mục đích nhân đạo (humanitarian
engineering) của Đại học Coventry ở Vương quốc Anh. Cô có chân trong một số tổ
chức về phục hồi và phát triển.
Nguồn: DIPLOMATIC COURIER - A GLOBAL AFFAIRS
MEDIA NETWORK - April 6, 2020
(Mạng lưới Truyền
thông Các Vấn đề Toàn cầu)
Người dịch: BS NGUYỄN MINH TIẾN
Dòng tin tức liên tục về cuộc khủng hoảng Covid-19 hiện tại có vẻ đang trở nên choáng ngợp và chúng đáng để cho chúng ta dành thời gian suy nghĩ về bản chất của nó. Chúng ta có ý gì khi nói về “khủng hoảng” và bằng cách nào mà một sự kiện như thế có thể thông báo và định hình phản ứng của chúng ta - cho dù trong cương vị là cá nhân, cộng đồng, công ty hay vai trò của một chính phủ?
Trong lĩnh vực xử lý tình huống
khẩn cấp (emergency management), thảm họa thường được kích hoạt bởi một sự kiện
cụ thể vào một thời điểm và địa điểm nhất định, chẳng hạn như động đất hoặc một vụ nổ công nghiệp.
Tôi (tác giả bài viết) đã chứng
kiến tác động thảm khốc và trên diện rộng của một thảm họa lớn đối với cuộc sống
của người dân, khi làm việc tại Sri Lanka và Indonesia sau trận sóng thần vào “Ngày
lễ tặng quà” (Boxing Day – Thường vào 26/12 hằng năm ở Anh - ND) năm 2004, khi
mà có hơn 220.000 người đã thiệt mạng ở 14 quốc gia. Nhiều người khác đã mất kế
sinh nhai hoặc phải được tái định cư nơi khác vì nhà cửa đã bị phá hủy. Nhưng,
như một người sống sót sau trận sóng thần ở Jaffna đã nói với tôi, “Sóng thần
đã đến và biến mất. Chúng tôi sẽ phục hồi. Thế nhưng, xung đột giữa chính phủ
và Những chú hổ Tamil vẫn tiếp diễn và chúng tôi không biết nó sẽ kết thúc như
thế nào”. (Tác giả đang đề cập tình hình ở Sri Lanka năm 2001, với Nhóm Hổ Tamil nổi dậy đòi ly khai và chống lại chính phủ – ND)
Anh ấy đang mô tả một cuộc khủng
hoảng - một giai đoạn trong đó sự gián đoạn, bối rối và đau khổ có thể xảy
ra trong nhiều tháng trong khi tình hình vẫn diễn biến.
Trải nghiệm đầu tiên của tôi về khủng hoảng đó là cuộc khủng hoảng người tị nạn ở Rwanda năm 1994, khi hơn một phần tư triệu người chạy khỏi đất nước, vượt qua Tanzania, và sau đó là Cộng hòa Dân chủ Congo, trong khoảng thời gian vài tháng. Không ai biết có bao nhiêu người sẽ đến mỗi ngày - vài trăm, hoặc hàng ngàn - hoặc khi nào họ có thể trở về nhà. Vai trò của tôi bao gồm việc sửa chữa và duy trì những con đường đất để có thể đưa thực phẩm và thuốc men đến các trại tỵ nạn, xây dựng các trung tâm phân phối, nhà kho và nhà vệ sinh. Tôi nhận ra rằng cơ sở hạ tầng - nước, năng lượng, đường sá, nhà ở, nhà vệ sinh – vốn quan trọng như thế nào trong việc đáp ứng những nhu cầu cơ bản nhất của chúng ta. Khi dịch tả bùng phát ở Goma (thủ phủ của tỉnh North Kivu, Cộng hoà Dân chủ Congo - ND), thì việc kềm chế để ngăn chặn sự lây lan của nó đã trở thành công việc ưu tiên số một, cũng giống như với dịch bệnh do coronavirus hiện nay.
Đại dịch Covid-19 được xếp loại
là một "khủng hoảng có khởi phát chậm, nhưng lan rộng." Điều
này phản ánh sự gia tăng dần về số lượng người nhiễm bệnh và sự lan toả dịch ra
các khu vực. Bản chất của phản ứng (đối với dịch bệnh) khác với trường hợp một
cuộc tấn công khủng bố hoặc một trận động đất, hoặc một sự kiện bất ngờ khác ở
một địa điểm cụ thể, vì đó là những “thảm họa xảy ra nhanh chóng, nghiêm trọng”.
Các cuộc khủng hoảng khởi phát
chậm bao gồm hạn hán, xung đột và đại dịch. Những dấu hiệu ban đầu của một cuộc
khủng hoảng có thể khó nhận ra hoặc tầm quan trọng của chúng có thể bị bỏ qua.
Dự báo về ngày “Day Zero” của thành phố Cape Town, Nam Phi, đã gây xôn xao toàn cầu
vào năm 2018 khi một thành phố 4 triệu dân gần như cạn kiệt nước, thế nhưng căng thẳng
về nước đã là một vấn đề ngày càng gia tăng trong nhiều thập kỷ qua do dân số ngày
càng tăng và khí hậu thay đổi. Ngày nay, trong số các thành phố có hơn 3 triệu
dân, Viện Tài nguyên Thế giới kết luận rằng 33 thành phố trong số đó, với tổng
dân số hơn 255 triệu người, phải đối mặt với áp lực cực kỳ cao về nhu cầu dùng nước.
*Chú thích: Day
Zero (Ngày số 0; Ngày Zero) ở đây được định nghĩa là ngày mà một cộng đồng cư
dân địa phương nào đó trải nghiệm thời điểm xảy ra việc không còn nước để sử dụng
– Theo nguồn: Hành Tinh Titanic – ND)
Nếu được nhận biết đủ sớm, sẽ
có một cơ hội để bắt tay vào việc xử lý và chấm dứt một cuộc khủng hoảng có khởi
phát chậm. Những phản ánh từ những người phụ trách phản ứng của Cape Town với “Day
Zero” kể cho chúng ta nghe câu chuyện về cách làm thế nào mà họ đã nắm bắt được
thời điểm quyết định để ngăn chặn khủng hoảng.
Các thảm họa có khởi phát đột
ngột được đặc trưng bởi sự thiệt hại về nhân mạng, tổn thương hoặc thiệt hại về
tài sản, và thường dẫn đến di dời các cư dân. Tuy nhiên, tác động thực sự của một
thảm họa đối với cuộc sống của người dân và nền kinh tế của một quốc gia thì cần
phải được hiểu trong bối cảnh. Bão Katrina (tấn công vào vùng Đông Nam Hoa Kỳ -
ND) năm 2005 vẫn là cơn bão nhiệt đới tốn kém nhất được ghi nhận, gây thiệt hại
125 tỷ USD và 1.883 người chết, khiến hàng triệu người mất nhà cửa do lũ lụt. Ở
Haiti, trận động đất năm 2010 đã giết chết hàng trăm nghìn người, hơn 5 triệu
người mất nhà cửa và thiệt hại - bao gồm 4.000 trường học - vượt quá GDP của đất
nước này, khiến việc phục hồi trở thành một thách thức đáng kể.
Biện pháp ứng phó là ngăn chặn
ngay lập tức những thiệt hại về nhân mạng bằng cách bảo đảm cho mọi người có thể
tiếp cận với nước, thực phẩm, nơi ở, vệ sinh và chăm sóc y tế, sau đó ưu tiên
phục hồi sớm để cuộc sống và các cơ sở trường học, công việc, chợ búa... có thể
trở lại bình thường. Chính những cá nhân, cộng đồng và quốc gia có tình trạng nghèo
đói, dễ tổn thương và bị thiệt thòi là những người bị ảnh hưởng nặng nề nhất và
cần được giúp đỡ nhiều nhất để phục hồi.
Điều này cũng đúng đối với các
cuộc khủng hoảng khởi phát chậm có xu hướng ảnh hưởng đến con người với số lượng
lớn vì tác động của chúng rất rộng và phức tạp. Khủng hoảng luôn có ảnh hưởng
sâu sắc đến nền kinh tế và xã hội, xét về mặt sinh kế, dinh dưỡng, sức khỏe
tinh thần, sản xuất hay sự gắn kết xã hội, lẫn nhiều khía cạnh khác. Các phản ứng
đối với một cuộc khủng hoảng có khởi phát chậm có hiệu quả hay không thì phải dựa
vào khả năng theo dõi tình hình và ứng phó với những thách thức trước mắt, cũng
như khả năng dự đoán những gì có thể xảy ra tiếp theo dựa trên việc học hỏi từ
các khủng hoảng trước đó.
Một cuộc khủng hoảng có khởi
phát chậm có thể làm phức tạp việc đưa ra quyết định về thời điểm hành động và
thời điểm an toàn để chuyển sang giai đoạn phục hồi, đặc biệt nếu các tác động vẫn
còn đang diễn ra hoặc chậm mất đi. Các thảm họa thiên nhiên thường sẽ nhanh
chóng ập đến các dòng tin chính, nhưng sự quan tâm có thể giảm đi nhanh chóng.
Trong một cuộc khủng hoảng có khởi phát chậm, sự tham gia bền vững của công
chúng và chính trị là rất quan trọng và phương tiện truyền thông đóng một vai
trò có tính then chốt.
Lãnh đạo là yếu tố sống còn.
Các nhà lãnh đạo trong chính phủ hoặc trong công ty, cũng như trong cộng đồng
và gia đình, phải làm rõ các ưu tiên trong hành động, tránh nhầm lẫn và giúp
mang lại sự an tâm. Thông điệp cần phải rõ ràng, nhất quán và đầy đủ thông tin,
đồng thời có những hỗ trợ phù hợp, với điều kiện cho phép các cá nhân đóng góp
phần mình vào việc hạn chế tác động của cuộc khủng hoảng và thích nghi với cuộc
sống hằng ngày của họ khi cần thiết.
Tác động của khủng hoảng tuỳ
thuộc vào khả năng chống chịu (resilience) của xã hội và nền kinh tế, cũng như
của cơ cấu hạ tầng đang nâng đỡ cho cả hai thứ ấy. Sức chống chịu (resilience)
được xem là khả năng chịu đựng, thích nghi và phục hồi sau khi bị gián đoạn do
cú sốc đột ngột, do hoàn cảnh thay đổi nhanh chóng hoặc do tình trạng stress diễn
tiến từ từ. Nó tuỳ thuộc vào việc mọi người có thể đáp ứng các nhu cầu cơ bản của
họ, ra quyết định sáng suốt ở mọi cấp độ và có sự gắn kết xã hội mà từ đó có thể
quyết định khả năng của chúng ta để sống một cách an bình và hành động tập thể.
Chúng ta sẽ chỉ thực sự hiểu được khả năng chống chịu lâu dài của mình đối với cuộc khủng hoảng hiện tại khi chúng ta có thể nhìn lại từ một vị trí ổn định mới (look back from a new, stable position). Tuy nhiên, từ thảm họa và khủng hoảng, chúng ta biết rằng khả năng chống chịu phải đến từ nhiều góc độ khác nhau. Chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải làm việc cùng nhau để hỗ trợ cả những ứng phó trước mắt lẫn sự phục hồi lâu dài. Các công ty công lập và tư nhân sở hữu và vận hành các dịch vụ và cơ sở hạ tầng quan trọng, từ lĩnh vực chăm sóc sức khỏe và cung cấp thực phẩm, đến đường sá, điện, nước và thông tin liên lạc, tất cả đều chung tay hỗ trợ xã hội, tất cả đều là một phần của một hệ thống lớn hơn.
Cuộc khủng hoảng này là một cơ
hội để xem xét lại khả năng chống chịu của chúng ta. Không chỉ đối với Covid-19
và tác động rộng lớn hơn mà nó đang gây ra đối với nền kinh tế, mà còn đối với
tương lai không chắc chắn và đối với biến đổi khí hậu - một cuộc khủng hoảng “bắt
đầu chậm trên diện rộng” khác, cũng đang đòi hỏi sự đổi thay mang tính chuyển đổi
(Nguyên văn: “climate change—another “slow-onset extensive” crisis that
requires transformational change”). Mọi khía cạnh của xã hội cần phải thay đổi
để giữ cho sự nhiệt hoá toàn cầu ở mức 1,5 độ, hoặc sẽ phải xử lý hậu quả nếu
chúng ta không làm như vậy và vẫn duy trì việc đạt mức từ 3 độ trở lên vào cuối
thế kỷ này. Cả tình trạng biến đổi khí hậu lẫn dịch bệnh Covid-19 đều không tôn
trọng đường ranh giới giữa các quốc gia, và các quốc gia phải làm việc cùng
nhau, học hỏi lẫn nhau để đẩy nhanh quá trình hành động.
Có những bài học cần rút ra từ
cách mà tất cả chúng ta phản ứng với Covid-19, bao gồm những khả năng cho sự thay
đổi toàn cầu, được báo hiệu bằng cách làm thế nào để “sức khỏe của hành tinh
này” (the health of the planet) được cải thiện trong ngắn hạn, khi mà hoạt động
của con người bị buộc phải chậm lại.
*Các quan điểm được
trình bày trong bài viết này là của riêng tác giả và không nhất thiết đại diện
cho quan điểm của bất kỳ tổ chức nào khác.
Xem những bài viết có liến quan:
DỊCH VỤ SỨC KHOẺ TÂM THẦN CHO
THÂN CHỦ TRONG TÌNH TRẠNG KHỦNG HOẢNG HOẶC THẢM HOẠ - KỲ 1
DỊCH VỤ SỨC KHOẺ TÂM THẦN CHO
THÂN CHỦ TRONG TÌNH TRẠNG KHỦNG HOẢNG HOẶC THẢM HOẠ - KỲ 2
DỊCH VỤ SỨC KHOẺ TÂM THẦN CHO
THÂN CHỦ TRONG TÌNH TRẠNG KHỦNG HOẢNG HOẶC THẢM HOẠ - KỲ 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét